Ở nơi đây, Cung Dực cùng Tô Tuyết chờ đợi Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh mòn mỏi cả một buổi.
Nhìn những con bò cạp đứng uy nghiêm, Tô Tuyết thở than.
"Haizzz! Không biết hai người họ ra sao rồi, lo chết được!"
Cung Dực đặt tay lên vai Tô Tuyết cất lời.
"Em yên tâm, từ đây vào sâu bên trong không có cạm bẫy gì nữa đâu!"
Vừa kết thúc câu, vách đá trước mặt họ đã mở ra. Doãn Minh Dương cùng Thanh Mộc Tinh đỡ một người phụ nữ, đầu tóc rối bù xù, thân thể toàn là đất, những chỗ có cả cây con đang mọc ra mà to mắt.
Tô Tuyết cất lời.
"Đây là dì cô sao Tinh Tinh?"
Thanh Mộc Tinh e dè lắc đầu nhưng không nói gì thêm.
Thấy khuôn mặt kì lạ của Doãn Minh Dương nhìn người phụ nữ, Cung Dực nheo mi khó hiểu.
Hắn cất lời chào con bò cạp chúa kia một tiếng sau đó cùng đi ra khỏi nơi đây.
Vì đã biết được tất cả cách giải những cái bẫy đó, họ đã ra khỏi nơi đây thành công.
Rời khỏi cái hang động chật hẹp, thấy lại được nguồn ánh sáng tươi mới, bọn họ thoải mái vô cùng, còn Dương Nhạc Nhung đã quen dần với nơi tăm tối bên trong nên rất sợ hãi ôm lấy Doãn Minh Dương che mắt.
"Sáng...sáng quá!"
Vỗ lấy lưng bà, anh dịu dàng cất lời.
"Mẹ đừng sợ, có con ở đây!"
"Cái gì?"
Cung Dực kinh ngạc nhìn Doãn Minh Dương, cậu ta vừa gọi người phụ nữ này là mẹ sao?
Thanh Mộc Tinh biết hắn nghĩ gì, cô nói.
"Đi ra khỏi đây, tôi sẽ giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300171/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.