Không nán lại quá lâu, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh lại tiếp tục lên đường, đoạn đường không xa không phải là một đường thẳng, mà là một khúc cua, họ cùng đi theo con đường này, trước mặt lại hiện lên một vách đá màu đen.
"Đến nơi rồi!"
Doãn Minh Dương hồi hợp nhìn vách đá trước mắt, không biết mẹ anh bao năm ở đây đã trở thành bộ dạng gì.
Thanh Mộc Tinh đặt tay mình lên vai anh an ủi, tiếp thêm động lực cho anh.
Nhưng đứng một lúc lâu, anh không biết mở cái vách đá này ra bằng cách nào, dùng tay đặt lên thử độ cứng của nó, bỗng dưng vách đá rung rinh, khói bụi bay mù mịt rồi từ từ tản ra.
Cả hai bị khói bụi làm cho ho sặc sụa một lúc.
Sau khi khói bụi tản đi, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh cùng nhìn về phía trước, đập vào mặt họ là một thân ảnh gầy gò quần áo rách rưới, thậm chí đất đá bám vào mộc đầy nấm trắng trên đó, mái tóc bù xù rối tinh rối mù không nhìn rõ mặt đang ngồi xõm dưới đất. Xung quanh có rất nhiều quần áo và chậu nước bẩn, cơm thừa dán chuột chi chít bò vào bốc mùi hôi kinh tởm.
Nhìn hình ảnh này, cô lại nhớ về giấc mơ mà mình mơ phải lúc trước, cũng là hình ảnh này, là dáng vẻ này. Như vậy những thứ linh tinh này làm Trình Chương chuẩn bị cho Dương Nhạc Nhung?
Thơ thẩn nhìn hình ảnh mẹ mình tàn tạ đến mức không thể nào hơn, Doãn Minh Dương sựng người, đôi mắt đầy thống khổ, bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300170/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.