Bốn người cùng về nhà của Cung Dực, Dương Nhạc Nhung được Thanh Mộc Tinh đưa vào phòng tắm rữa sạch sẽ.
Nhìn bùn đất từ từ trôi khỏi cơ thể của Dương Nhạc Nhung, cô vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng kì cọ sạch sẽ cho mẹ chồng tương lai.
Người bà ấy rất ốm, không biết vì ở trong nơi tăm tối đáng sợ kia quá lâu hay trước khi bị bắt vào đó.
Tính từ ngày Trình Chương chết đến giờ đã là một tuần, vậy là một tuần qua, bà chẳng có thứ gì để vào bụng, nhưng không hề ngất xĩu, chắc là đã quen và thích ứng với những điều này.
Nhìn bà cứ lẩm bẩm tên của Minh Dương và ba anh, Thanh Mộc Tinh nắm lấy tay bà dịu dàng nói.
"Dì Dương! Bây giờ đã qua 25 năm rồi, Minh Dương của dì đã lớn lên rất đẹp trai lại thông minh nữa, dì đừng lo nhé!"
Dương Nhạc Nhung nhìn cô khó hiểu.
"Minh Dương...Minh Dương lớn rồi? Nhưng...nhưng hôm qua tôi vừa bế nó trên tay, không thể nào lớn nhanh như vậy được!"
Cô vẫn cố giải thích cho bà hiểu.
"Dì! Người đàn ông lúc nảy nói chuyện cùng dì không phải chồng dì mà là con trai dì đó!"
Bà nhăn mặt lắc đầu.
"Đừng nói, đừng nói nữa! Minh Dương đã bị người ta bắt mất rồi! Con của tôi bị bắt mất rồi!"
"Dì! Dì!"
Thanh Mộc Tinh không biết làm gì, kéo bà ôm vào lòng dỗ dành.
"Dì à! Minh Dương của dì đã được Doãn gia cứu về rồi, anh ấy không bị gì hết, dì bình tĩnh đi!"
"Thật...thật sao!"
"Đúng vậy!"
Cô vô cùng lo sợ, trấn an bà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300172/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.