Lấy toàn bộ sức lực đứng dậy, Doãn Minh Dương phóng như bay đến con rắn.
Nhận thấy nguy hiểm đằng sau, con rắn xoay mặt lại liền bị Doãn Minh Dương dùng gậy đánh vào mặt một phát, một cái răng nanh của nó ngay lập tức văng ra ngoài.
Anh nói lớn với Cung Dực.
"Cùng tôi đâm vào mắt nó!"
Cung Dực lấy hết sức bình sinh của mình, nén con đau đứng dậy chạy đến. Cả hai đồng loạt đâm vào mắt con rắn.
Tiếng gầm gừ kinh khủng muốn thủng màng nhĩ vang vọng nứt cả đá, mắt con rắn hổ mang chảy ra một màu trắng đục pha trộn máu tanh rơi xuống, không khí cất lên mùi tanh nồng đậm, kinh tởm.
Thanh Mộc Tinh và Tô Tuyết không chịu nổi nôn tháo dữ dội.
Con rắn đau đớn đập cái đuôi to lớn xuống đất khiến nền đất thủng một lổ lớn, bụi bay chán tầm nhìn.
Vì mất phương hướng nên nó cũng chẳng làm được gì.
Đập vào đầu con rắn liên tục đến khi đầu nó nát bấy, Doãn Minh Dương và Cung Dực nhìn con rắn nằm sấp xuống đất, máu đỏ tanh nồng của nó chảy ra nhiều vô cùng.
Cung Dực nhanh chân chạy đến chỗ Tô Tuyết ôm cô vào người trấn an. Đến giờ Tô Tuyết còn thấy sợ cảnh tượng con rắn đến gần cô thè lưỡi mà run rẩy khóc nấc trong lòng Cung Dực.
"Hức, Dực! Là em không tốt, vì hiếu kì mà hại mọi người!"
Ôm cô chặt vào lòng, hắn dùng khăn giấy ướt lau mặt cho cô.
"Được rồi! Anh không trách em, ngoan ngoãn nín khóc, chúng ta đi tiếp!"
Doãn Minh Dương cũng đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300167/chuong-119.html