Lại đi một đoạn kế tiếp, bỗng một luồn ánh sáng chiếu vào mắt, từ đâu ra vô số chiếc lá màu đen xẹt qua vai của bốn người. Lập tức ánh sáng mất hút, từ vết thương trên vai lan tỏa ra khắp cánh tay đều là màu đen.
"Sao thế này?"
Tô Tuyết sợ hãi nhìn màu đen chiếm lĩnh cánh tay, cơn ngưa ngứa đau buốt tỏa ra mà sợ hãi.
Cung Dực nhanh chóng đưa cho ba người kia chiếc lá mà cây ăn thịt người vừa nảy tặng nói nhanh.
"Mọi người đưa chiếc lá vào miệng vết thương, mau lên!"
Đồng loạt đều đặt chiếc lá lên vai mình, màu đen như có phép thuật biến mất tức khắc.
Thanh Mộc Tinh không thể ngờ được, nhìn chiếc lá bằng con mắt khó lường.
"Rốt cuộc là sao? Tôi không tin trên đời này có phép thuật!"
Cung Dực lại giải thích.
"Chiếc lá này là thuốc giải của những chiếc lá độc kia thôi! Nếu không có nó, chúng ta chưa đến một phút là đã mất mạng!"
Tô Tuyết nhăn mặt.
"Đúng là cái nơi này nguy hiểm chết được!"
Mỉm cười nhìn cô gái, hắn hỏi.
"Giờ em đã hối hận rồi phải không?"
...
Lại đi tiếp một đoạn đường dài, trước mắt đã là một vách đá, Cung Dực dùng bốn chiếc lá dán vào vách đá trước mặt rồi gõ bốn cái, vách đá liền mở ra, lại một thứ ánh sáng kì lạ sọc vào mắt.
Trước mặt họ, vô số con bọ cạp to lớn xuất hiện.
Cung Dực cúi đầu chào chúng một cái, móc từ trong túi áo ra một tấm thẻ vàng có hình thù và chữ cái kì lạ, kính cẩn nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300168/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.