Sau một lúc lâu tò mò tham quan phòng mới của mình, cái phòng này rộng như một cái nhà bình thường vậy, đi mà cảm thấy mỏi chân gần chớt, Phương An Nhiên sực nhớ ra gì đó liền hoảng hốt. Không lẽ đây là Lâm gia? Mẹ nó cô ngủ đến giờ mới dậy còn tò mò táy máy tay chân, mặt trời sắp lặn luôn rồi mà cô còn chưa xuống nhà, rồi bọn họ nghĩ gì về cô đây? Chắc rằng bọn họ sẽ cho là cô là một đứa con gái hư, một cô con dâu không biết phép tắc, bị gia đình chiều hư, huhu! Chết rồi! Phải làm sao đây? Không chừng...có khi họ nghĩ...cô là bị con trai họ hành hạ suốt đêm tân không? Trời ơi! Loại chuyện này mà bị hiểu làm thì hổ thẹn biết mấy.
- Hay là mình bịa ra bản thân bị bệnh đi nhỉ, đúng rồi đúng rồi! Phương An Nhiên! Sao mày thông minh dữ vậy hả?
Phương An Nhiên cười nham hiểm rồi lấy tay chà sát mặt, cổ, tay chân cho đỏ rực lên, cô nghĩ mình thật là thông minh. Phương An Nhiên đi ra ngoài xuống lầu rồi ngó qua ngó lại như ăn trộm, sau đó nghe tiếng động dưới nhà liền giả bộ đi từ từ.
- Bà chủ!
Hửm? Sau người phụ nữ này lại gọi cô là bà chủ nhỉ, nếu là một gia đình có nhiều thế hệ thì phải gọi là Thiếu phu nhân chứ? Người phụ nữ thấy cô nhìn mình một cách khó hiểu thì lo sợ.
- Bà chủ? Sao người bà đỏ hỏn thế này? Bị bệnh sao?
Phương An Nhiên e ngại nhìn cô cười cười hỏi: "À do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300084/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.