Tô Ánh Nguyệt ngơ ra, Trần Minh Tân lại sung sướng bật cười, đây là cảm xúc thật sự ở sâu trong lòng anh.
Anh vươn tay vuốt ve mặt của Tô Ánh Nguyệt, nói: “Em cũng không cần quan tâm chuyện Nam Sơn, anh sẽ xử lý.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, hơi nhíu mày, bất giác muốn hỏi cho cặn kẽ hơn: “Anh định xử lý thế nào, anh muốn đến nước J sao?’
Trần Minh Tân cúi đầu xuống, nói: “Nếu như em không muốn anh đi thì anh sẽ không đi.”
“Thật sao?” Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ, từ trước đến giờ, Trần Minh Tân không phải kiểu người nghe lời, huống chi là sau khi xảy ra những việc này nữa.
Trần Minh Tân khẽ than nhẹ một tiếng: “Không phải lúc nãy em đã nói trong số bọn họ đã có người đến thành phố Vân Châu rồi sao?”
Xem ra, trong lòng Tô Ánh Nguyệt, anh đúng là chẳng đáng tin cậy gì cả.
Thật ra cô nghĩ cũng không sai, nếu như vào mấy ngày đầu mà anh đã biết chuyện của Nam Sơn, anh chắc chắn sẽ đi nước J.
Đúng như những gì Tô Ánh Nguyệt nói, anh cũng nhận được một ít tin tức bên phía nước J, đúng là đã có người đến thành phố Vân Châu rồi.
Tô Ánh Nguyệt nghe ra ý trong lời anh, hỏi lại: “Sao anh lại biết được?”
“Có chuyện gì mà anh không biết chứ?”
Tô Ánh Nguyệt nhướng mày: “Người không biết gì hết là em, anh đương nhiên là cái gì cũng biết.”
Thấy Tô Ánh Nguyệt nói một lúc lại sắp tức giận, Trần Minh Tân vội vàng chuyển đề tài đi: “Chuyện trong công ty, em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814067/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.