Sau khi Tô Ánh Nguyệt ăn cơm xong, lại ngồi trong phòng khách để xem ti vi với Mộc Tây.
Nhưng, trong khi Mộc Tây rất nghiêm túc xem ti vi, cô lại luôn nhìn vào thời gian.
Đến tận 8h, đã đến giờ đi ngủ của Trần Mộc Tây, nhưng Trần Minh Tân vẫn chưa về.
Tô Ánh Nguyệt khẽ cau mày, trong lòng lại đoán già đoán non.
Trần Minh Tân tức giận về chuyện lúc trước sao? Cố ý không về? Hay là đang tăng ca?
Nhưng, cho dù muốn về muộn, hoặc không về, cũng nên gọi điện thoại chứ?
Cô vẫn biết Trần Minh Tân là một người rất nhỏ nhen, nhưng tình hình lúc này vẫn khiến cô có chút buồn bực.
Cô có chút bực bội, vò đầu, đưa Trần Mộc Tây lên tầng trước, dỗ cậu bé ngủ.
Đợi đến lúc Trần Mộc Tây ngủ đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Cô lại quay lại phòng khách, kêu người giúp việc đi nghỉ ngơi, một mình cô ngồi ở phòng khách đợi Trần Minh Tân về.
Đến 9h, sự lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng đã đánh bại sự ngoan cố của mình, cuối cùng cô không kiềm chế được nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Minh Tân.
Điện thoại vang lên mấy tiếng, nhưng lại không có ai nhận.
Tô Nguyệt Ánh vô thức gảy móng tay của mình, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến tận khi điện thoại sắp tự động cúp máy vì không có người nhận, cuối cùng cũng được kết nối.
“Bà chủ?”
Điều khiến Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên là, đầu bên kia của điện thoại vang lên tiếng của Nam Sơn.
“Nam Sơn? Sao anh lại nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813884/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.