"Thật sao?" Tô Ánh Nguyệt giương mắt nhìn về phía Trần Minh Tân: "Chỗ nào nhìn ra được như vậy?"
Cô và Trần Úc Xuyên chung sống hài hòa chỗ nào? Trước đó ở công ty, bọn họ chỉ thiếu một chút liền xé mặt đi lên.
Kể cả bây giờ chẳng qua cũng chỉ là duy trì mặt ngoài bình tĩnh mà thôi.
Trần Úc Xuyên không chính diện vạch mặt với cô thì cô cũng liền mừng rỡ duy trì mặt ngoài bình tĩnh, gọi ông ta một tiếng "Ông ngoại" .
Trần Minh Tân nghe cô nói thế cũng chỉ cười mà không nói thêm cái gì, chỉ là vẻ mặt kia giống như lộ ra một tia hiểu rõ.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh không nói lời nào, liền mở miệng hỏi anh: "Sao vậy?"
"Không có gì, đi thôi, anh đưa em về công ty." Trần Minh Tân nói xong liền kéo cái ghế ra đứng dậy.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chằm chằm mấy giây mới chậm rãi đứng lên.
Trần Minh Tân bế Trần Mộc Tây ra khỏi ghế trẻ em đặt xuống dưới đất một tay dắt bé một cái tay khác vươn ra nắm tay Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng anh, ánh mắt rơi vào trên bóng lưng thẳng tắp của anh có chút xuất thần nhưng chỉ chốc lát sau đã lên tiếng nói: "Anh buông em ra đi."
Trần Minh Tân dừng bước chân lại, lúc quay đầu nhìn về phía cô, đôi lông mày đẹp mắt hơi nhíu lại: "Sao thế?"
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt không có chút cảm xúc dư thừa nào, nhỏ giọng nói với anh: "Em nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813883/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.