Hoắc Bắc Cảng thừa nhận bản thân cảm thấy vô nghĩa nhất chính là nói chuyện phiếm, mà người bát quái nhất chính là Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình nói chuyện phiếm, ngay cả chuyện về mấy con chó con mèo nhà hàng xóm, cả việc chúng nó lớn lên ra sao, đến cả chuyện con chó già nhà bà hàng xóm chết cũng có thể lôi ra nói cho được, mấy chuyện này Mộ Sơ Tình đều có thể lải nhải với hắn suốt nửa ngày.
Cho nên công lực của người phụ nữ này vừa nhìn là đã biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, mỗi lần đi cùng hắn đều sẽ ríu rít nói không ngừng, bên tai vĩnh viễn đều không thể có một khắc thanh tịnh.
Mặc dù là không có gì nhưng mà hắn luôn biểu hiện ra vẻ khó chịu, ánh mắt ghét bỏ, chính là trong lòng Hoắc Bắc Cảng luôn biết, hắn một chút đều không chê Mộ Sơ Tình, thậm chí còn hi vọng cô tiếp tục ríu rít nói nữa.
Mỗi ngày mỗi khắc hắn đều cảm thấy bản thân luôn có cái tư tưởng như vậy, quả thực chính là bị bệnh.
Càng thêm bệnh nặng chính là, mặc kệ Mộ Sơ Tình lải nhải nói chuyện gì, Hoắc Bắc Cảng đều nghe, hắn đều đang nghe, lại còn nghe rất rõ ràng.
Chỉ sợ cũng là bởi vì nguyên nhân này, là thói quen từ nhỏ đến lớn, cho nên hắn chỉ có thể theo thói quen, nghe cô ríu rít, chỉ cần Mộ Sơ Tình không nói chuyện với mình, liền cảm thấy thật không thoải mái.
Cho nên mới nói thói quen là một thứ thật đáng sợ, sợ nhất chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/543047/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.