Tần Mạc bế Duẫn Nặc đang mơ mơ màng màng đặt xuống giường, rồi lấy chăn đắp cho cô, sau đó phân phó người giúp việc: “Mau đi, chị mau nấu chút cháo loãng mang tới đây.”
Người giúp việc cúi người nhận lệnh, rồi vội vàng lui xuống.
Lúc này Vãn Tịch vừa đi tới cửa, sau khi xác định Duẫn Nặc đang hôn mê, thần trí mơ hồ, mới đi đến bên cạnh Tần Mạc hỏi: “Cô ta sao vậy?”
Tần Mạc không đáp lại, không chỉ dùng khăn nóng nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán của cô, động tác vô cùng cẩn thận chỉ sợ làm cô đau.
Vãn Tịch nhìn thấy thế, trong lòng không dễ chịu tí nào giật lấy cái khăn trong tay Tần Mạc chất vấn: “Tần Mạc, lúc em bị bệnh, cũng không thấy anh quan tâm em như vậy đâu?”
Tần Mạc ngồi im, vẫn bất động như cũ, con mắt chỉ chăm chăm khóa chặt ở trên người Duẫn Nặc, thấy cô đang cau chặt mi, thống khổ nỉ non gọi: “Ông xã, ông xã…”
Lòng anh đau như cắt, cúi người muốn ôm cô vào lòng lại bị Vãn Tịch ngăn lại: “Cô ta bị sao thế? Bị bệnh sao? Bệnh gì nghiêm trọng như vậy?”
“Tránh ra.” Anh lạnh lùng ra lệnh cho cô ta.
Nhưng Vãn Tịch không thềm nghe, ngược lại còn nhào tới ôm lấy anh nói: “Em muốn nói cho anh biết, thực ra em không hề có con với Lục Vân Kỳ, chuyện này là do em nói dối thôi. Hiện tại Lục Chấn Thiên đã bị bức lui vị, bây giờ trên dưới nhà họ Lục, vô cùng náo loạn, ngay cả Lục Vân Kỳ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397234/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.