Tần Mạc ôm Duẫn Nặc gọi mấy tiếng, nhưng chút dấu hiệu sinh mạng cũng không có, liền lảo đảo từng bước, ngã ngồi xuống ghế.
Anh thật không ngờ, cô lại nghĩ quẩn như vậy, chẳng lẽ cô cứ im hơi lặng tiếng rời bỏ anh đi như thế sao?
Không!
Tần Mạc không cam lòng, nắm lấy tay cô tiếp tục rầm rì: “Lục Duẫn Nạc,không phải em muốn ly hôn sao? Được, vậy em với anh liền ly hôn đi, Duẫn Nặc!”
Lục Tiêu Triết ở bên cạnh nghe thấy thế khổ sở cười một tiếng, lau đinước mắt còn vương trên mặt, sau đó đứng dậy, túm lấy Tần Mạc hung hăngnện cho anh một quyền.
Tần Mạc không kịp đề phòng, lãnh trọn một cú đấm, anh nhìn Lục Tiêu Triết, khóe môi nở nụ cười rét buốt.
Cười đến thê lương như vậy, vô lực như vậy, anh cúi đầu, một lời cũng không tài nào nói ra được.
“Tần Mạc!”, Lục Tiêu Triết tức giận nhìn thẳng vào anh, phẫn hận nghiếnrăng nói: “Cũng vì cậu, bởi vì sự xuất hiện của cậu, mới hại con bé thay đổi, thảm hại đến nước này, cũng bởi vì cậu, con bé mới luân lạc tớitình cảnh ngày hôm nay, hiện tại mạng sống của em ấy chẳng khác gì chỉmành trèo chuông lung lay sắp tắt, cũng chỉ vì cậu mà thôi.”
Lục Tiêu Triết căm phẫn, vừa nói xong lại muốn đấm cho Tần Mạc một cúthì đột nhiên, lại thấy Duẫn Nặc đang nằm trên giường bệnh rì rầm gọi.
Cô luôn miệng lẩm bẩm: “Tần Mạc… Tân Mạc…”
Tần Mạc nghe thấy thế liền nhào tới cầm lấy tay của cô đáp lại: “Anh ở đây, Duẫn Nặc , anh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397233/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.