Tôi nghĩ tôi đang bị Khang Duật nô dịch, tôi đi họccùng hắn (vì ngồi cùng bàn),giữa trưa tập chạy cùng hắn (báo ứng của việc đáhắn),ăn cơm cùng hắn (nhược điểm trong tay hắn, không dám kêu hắn nhường bàn,cũng không dám để hắn ăn cơm với người khác, lỡ may ngồi ăn rồi nói chuyện, lòira chuyện gì thì sao?)
Nhân quyền của tôi ở nơi nào, ở nơi nào a?
Chẳng lẽ tôi cứ như vậy vượt qua kiếp sống học sinhtrung học sao?
Không được, không được, tuyệt đối không được!!
Vậy tôi cũng đi nhìn hắn xi xi đi…
Ách…
Ý tưởng này thực tà ác, làm không được còn bị người takêu là biến thái.
Mỗi ngày tôi đều tự hỏi mình xem làm như thế nào đểđoạt lại nhân quyền của mình, chỉnh đốn lại địa vị.
Nhưng tôi không có cơ hội, Khang Duật từ đầu tới chânđều không có chỗ nào để tôi có thể chỉnh đốn lại địa vị của mình, hắn học giỏi,chơi thể thao tốt, nhân duyên cũng tốt, không thể tha thứ nhất là hắn rất đẹptrai.
Đấm ngưc, đấm ngực a a a a a a a a!!!
Vào giờ ra chơi, tôi hay cùng mấy đứa bạn đứng túm tụmlại một chỗ tán phét, nhưng mà dạo này một chút sức lực để tán phét tôi cũngkhông có, nằm bẹp trên bàn, bi ai rơi nước mắt ING.
Tụi nó bàn tán cái gì, tôi cũng không tham gia, nhưngđề tài nói chuyện lại lan tới trên người tôi.
“Dạo này quan hệ của Miểu Miểu với Khang Duật rất tốtnha!” Tiểu Phiền nói với mấy đứa kia.
“Đúng vây, mấy đứa con trai trong lớp Miểu Miểu khôngnhớ được tên ai, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-phuc-hac-dai-nhan/804718/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.