Tôi không biếttôi đã về nhà như thế nào, mặc quần rồi mới về nhà? Hay là chưa mặc quần đã bỏchạy về nhà? Hai cái này có gì khác nhau sao, dù gì cũng đã bị nhìn thấy hết,mặc hay không mặc có gì khác nhau. 
Mặt mũi của tôiđã sớm ném đi ở nơi nào rồi. 
Vừa về nhà, tôiliền leo lên lầu, về phòng của mình, nhào lên trên giường, bắt đầu lăn lộn, từtrên giường lăn xuống dưới sàn, lại từ dưới sàn lăn lên trên giường. 
Tôi cảm thấynhân sinh của tôi đã đến điểm cuối. 
Đây là báo ứngnha, nếu tôi không đá hắn, sẽ không xảy ra chuyện xấu hổ như vậy. 
Tôi hối hận muốnchết. 
Tiếp tục lănlộn, tiếp tục đấm đá, tiếp tục khóc om sòm. 
Đột nhiên tôinghĩ đến ngày mai là thứ mấy, ngày mai có phải đi học không? Liếc nhìn tờ lịchtreo trên tường, càng khóc dữ hơn. 
Ngày mai là thứsáu, dĩ nhiên lại là thứ sáu, thứ sáu vạn ác a a a a a a a a!!! 
Tôi nên làm gìbây giờ? Ngày mai làm sao tôi nhìn mặt Khang Duật đây? 
Hay là, bây giờliền rời khỏi nhà, tìm một con đường nào đó, đứng ngay giữa đường, sau đó đợixe húc… tôi cảm thấy cách này vô cùng tốt, vô cùng hiệu quả!!! 
Nhưng mà, tôikhông có gan làm. 
Lúc này, cửaphòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một con chó becgie Đức chui vào, nhờ tôi và ba mỗingày cúng một con gà nuôi nó nên nó to hơn con chó becgie bình thường nhiều,màu đen trộn với màu xám của sói nên vô cùng nồng đậm, thứ hai nào nó cũng đượctắm nên màu lông nó sáng bóng, lông ngay cổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-phuc-hac-dai-nhan/804717/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.