Tuần cuối cùng của tháng 11 lớp chúng tôi phải trựctrường, chủ yếu là chúng tôi phải đến trường sớm hơn các lớp khác, đeo băng đỏtrên tay áo, đứng trước cổng trường chào đón các học sinh khác tới trường,ngoài ra chúng tôi còn phải làm lao công, làm nghĩa vụ lao động miễn phí chotrường, thuận tiện cáo mượn oai hùm sửa lại những học sinh tác phong không đúngquy định của trường, điều tốt duy nhất là không phải đi học.
Theo thường lệ, tôi cũng đeo băng đỏ trên tay, trướcđây còn cảm thấy rất oách, đợi sau này lớn lên mới phát hiện cái đó không phảilà mấy bà khóm trưởng hay đeo sao, kí ức tốt đẹp nháy mắt trở nên nhạt nhòa.
Đợi tới 7 giờ 45 phút đóng cổng trường, lớp tôi chialàm mấy tổ để bắt đầu đi dọn vệ sinh trường, tôi điểm danh mới phát hiện kẻ thùcủa tôi lại không có mặt.
“Khang Duật đâu?” tôi hỏi.
Một đứa con trai cợt nhả trả lời, “Bẩm Phúc Tấn, VươngGia đi tới sân thể dục nhỏ rồi ạ.”
Nói xong, mọi người đều cười ha hả, nhìn tôi vô cùngthân ái.
Tôi và Khang Duật tựa hồ đã nghiễm nhiên được xem làmột đôi, nghiễm nhiên thì nghiễm nhiên, ở trước mặt giáo viên mấy đứa nó khépmiệng còn nhanh hơn gió thổi, có nói cũng chỉ nói trước mặt nhau.
Lúc đó đều như vậy, học sinh gặp giáo viên giống nhưchuột thấy mèo vậy, cũng chỉ dám điên điên một chút, chơi đùa giỡn giỡn, lúcgiáo viên có mặt chúng tôi đều tự giác ngoan ngoãn lại.
Rất có tinh thần tập thể, đều cho rằng yêu sớm là bímật chung của tổ chức, phải bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-phuc-hac-dai-nhan/804719/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.