Vừa treo điện thoại lên, Chu Lăng liền thấy con mắt tối như mực của Ngô Ngôn nhìn mình, đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo thì liền vui mừng: "Ngô Ngôn, anh đã tỉnh?"
Ngô Ngôn nhìn chung quanh một chút, cười nói: "Nguyên lai anh đã được đưa đến bệnh viện: "Ngừng một chút lại nói, "Em như thế nào lại đến đây, anh đây cũng không phải là bị trọng thương, em vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi, đừng để mệt mỏi, huống chi, bé Phúc Binh cần em chiếu cố nữa. "
Nước mắt Chu Lăng lại rơi xuống: "Còn nói không phải bị trọng thương, nếu mệnh không lớn, chỉ sợ đã chôn xuống đất. "Cô còn không biết vết thương ở ngực kia rất hiểm sao?"
Ngô Ngôn cười hai tiếng, sau đó liền ho khan đứng lên, vết thương này chỉ là thương nhẹ, sau đó ho khụ một cái lại tác động đến vết thương, ngực liền rỉ ra máu. Chu Lăng sợ tới mức phác đi qua đỡ lấy bờ vai của anh không cho động đậy, một bên tay ấn gọi linh.
Hai chiến sĩ ở cửa cũng vội vàng đặt lồng cơm xuống xông tới giúp đỡ. Triệu Mẫn cũng lập tức chạy tới, kiểm tra một lần, nói: "Tẩu tử yên tâm, Ngô đội trưởng chỉ làm tác động đến miệng vết thương, cẩn thận một chút sẽ không sao. " Lại giáo huấn Ngô Ngôn, "Bị thương còn không an phận một chút, cố gắng nằm yên xuống, đừng làm cho tẩu tử lo lắng, tẩu tử còn mang thai nữa đâu. "
Ngô Ngôn chính là nhìn Chu Lăng cười, Chu Lăng hơi hơi đỏ mặt trừng anh liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-bo-doi-dac-chung/2253260/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.