Chương trước
Chương sau
Từ khi Chu Lăng mang thai, Ngô Ngôn không phải tăng ca buổi tối, ban ngày thì thường xuyên chạy về xem cô có cần gì không. Có việc gì thì phó trung đội trưởng và đám người thủ hạ của anh đều tự mình giải quyết, để cho anh hảo hảo chiếu cố tẩu tử, đại đội trưởng cũng là mở con mắt nhắm con mắt. Nhưng thật ra Chu Lăng rất ngại, thời gian làm việc anh không cần phải phải chạy đi chạy lại trở về như vậy, bụng vẫn còn nhỏ, muốn gì cô có thể tự mình làm. Tuy rằng người khác không nói cái gì, nhưng tương lai vạn nhất có việc, cái này sẽ là vấn đề lớn. 

Ngô Ngôn làm sao có thể nghe, anh nhìn chằm chằm cô còn không ăn hết đồ ăn, không theo dõi anh như thế nào có thể yên tâm đi xuống? Chu Lăng bất đắc dĩ nói: "Cũng may gần đây không có việc gì, nếu có nhiệm vụ thì làm sao bây giờ?"

"Thời điểm làm nhiệm vụ, trong đầu anh bài trừ nhiệm vụ ra, không có chuyện gì liên quan đến, em yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận. " Ngô Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve bụng chưa nổi của cô. "Bây giờ anh có em, có cục cưng, anh muốn nhìn cục cưng lớn lên, muốn với em cùng nhau dưỡng lão. "

"Đến lúc đó mỗi ngày chúng ta đi ra ngoài du lịch, đem mỗi nơi ở trong nước đi một lần. " Chu Lăng mỉm cười, cô luôn luôn thích đi du lịch. 

Không biết có phải hay không Chu Lăng miệng quạ đen, vừa nói dứt lời không đến một tuần, Ngô Ngôn liền nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, cũng không kịp gọi điện báo trước, liền mang đồng đội rời đi, nếu không phải Chu Lăng nghe thấy âm thanh của máy bay trực thăng, chạy đến ban công nhìn, chỉ sợ còn không biết anh đi làm nhiệm vụ. 

Đối với việc Ngô Ngôn rời đi không thông báo cô đã sớm thành thói quen. Cũng may nôn nghén cũng tốt hơn nhiều, liền lấy lại công việc đi đưa đón bé Phúc Binh, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, nhưng khẩu vị cô vẫn không tốt lắm, chỉ cần ngửi tới mùi khói dầu, là không muốn ăn cơm, đành phải ngồi ở chỗ nào, hoặc đỉ tắm rửa cho sạch hết mùi khói dầu trên người. Vừa muốn tự mình đi mua ít đồ ăn, cũng chỉ có thể đem bé Phúc Binh đi gửi nhờ người khác trông hộ một lúc, rồi mới lên xe đi lên phố. Trong thôn chỉ có thể mua được mấy thứ rau dưa, thịt là không có, gà cũng chỉ có thể mua gà sống, mà cô lại không giám giết. 

Tuy nói là thói quen nhưng bản thân lại để ý, trong lòng vẫn cảm thấy vắng vẻ khổ sở, có đôi khi rảnh rỗi liền vỗ về bụng, nghĩ nghĩ hiện tại không biết Ngô Ngôn đang làm cái gì, có nhớ cô không, cô đương nhiên là hy vọng Ngô Ngôn nhớ đến mình, nhớ đến đứa bé, nhưng nghĩ đến công việc của anh mang tính chất nguy hiểm, lại hy vọng anh không cần nhớ đến mình, nhớ đứa bé. 

Bé Phúc Binh bắt đầu nhớ cha, ngồi tựa vào lòng cô quyệt miệng, hỏi: "Ba ba, khi nào thì mới trở về nhà?"

Chu Lăng vuốt đầu của bé, nói: "Ba ba có nhiệm vụ phải làm, mẹ cũng không biết ba ba khi nào sẽ trở về. Mẹ đến giúp Phúc Binh kiểm tra bài tập được không? Để khi nào ba ba trở về nhìn thấy Phúc Binh học rất giỏi, khẳng định là vui mừng. "

Thằng bé kia gật gật đầu, quả nhiên vội vàng đi lấy bài tập của mình đưa cho cô xem, bài tập của trẻ mẫu giáo, chẳng qua là nhận dạng màu sắc hình vật linh tinh, sách bài tập màu sắc rực rỡ, nhưng thật ra bìa mặt quyển sách rất đẹp, sau đó cô bảo bé hát một hát thiếu nhi mà đã được học ở nhà trẻ, và nhảy một bài, xem như là đã làm cho bé quên đi muốn tìm ba ba, thế này mới dẫn bé đi rửa mặt, rồi cho bé đi ngủ. 

Liền như vậy vài ngày, Chu Lăng lại nghe thấy âm thanh máy bay trực thăng, vội vàng chạy tới ban công xem, quả nhiên nhìn thấy một đội người cấp cao cấp thấp, nhưng rất xa lại không thấy Ngô Ngôn, không biết có hay không ở bên trong, chính là thấy một đầu lĩnh kia, nhưng thân hình không giống anh, chẳng được bao lâu, còn có người đến gõ cửa, Chu Lăng đáp lời, trong lòng kỳ quái Ngô Ngôn làm sao lại không mang theo chìa khóa. 

Người gõ cửa là nhị trung đội đội phó Lưu Đạt, vẻ mặt cậu ta mệt mỏi, chào đáp lễ, nói: "Tẩu tử, đội trưởng bị thương, tôi tới đón chị đi đến bệnh viện. "

Trong lòng Chu Lăng nhảy dựng lên, nghĩ đến chuyện ô long lần trước, lại cố trấn tĩnh nói: "Xin cậu chờ một chút. " Cô vào phòng thay đổi quần áo đi ra ngoài, lại thu thập này nọ, gọi điện thoại cho đại tỷ, đem bé Phúc Binh đến phó thác, thế này mới đi theo Lưu đội phó đi ra cửa. 

Trong lòng rốt cuộc vẫn là lo lắng, hỏi: "Đội trưởng của các người bị thương ở đâu?"

Ánh mắt Lưu đội phó vụng trộm nhìn thoáng qua bụng của cô, nói: "Chị dâu yên tâm, bị thương không nặng, chỉ bị trúng đạn một chút. "

Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra, nhưng là trái tim vẫn treo lơ lửng. Cô còn không biết những người này sao, nếu thật sự bị một chút trầy da, chỉ sợ cũng không được ở viện, mà ở phòng chữa bệnh bôi thuốc là được. Bất quá xem biểu tình của đội phó, hẳn là bị thương không nặng mới lạ. 

Đến bệnh viện, có mấy thượng úy đang ngồi vây quanh Ngô Ngôn, thấy Chu Lăng vội vàng đứng lên gọi tẩu tử, trên mặt tràn đầy bất an lo lắng, đến tiếp đón sau đó liền rời khỏi phòng bệnh. 

Vừa thấy Ngô Ngôn, nước mắt Chu Lăng đã rơi xuống. Trên đầu và ngực Ngô Ngôn đều quấn băng vải, thế này mà là bị thương không nặng? Hai chỗ đều là nơi đòi mạng, hơn nữa mắt lại nhắm, cũng không biết là hôn mê hay là thuốc tê chưa tỉnh. Chai dung dịch truyền nước đã hết một nửa, chắc là từ phòng giải phẫu đi ra cũng được một thời gian. 

Cô nhịn nước mắt hỏi, đè thấp âm thanh hỏi: "Anh ấy bị thương rốt cuộc như thế nào?"

"Trên đầu bị thương không nặng, chỉ bị đạn sượt qua một chút, chính

là ở ngực bị hơi nặng, nhưng đã giải phẫu thuận lợi, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt dưỡng thương là nhanh chóng mau liền vết thương. "Thật may là, viên đạn chỉ kém li tâm mấy mini, chỉ cần không may một chút, chỉ sợ hy sinh ngay tại chỗ. 

Chu Lăng gật gật đầu, chậm rãi ngồi xuống đầu giường, sờ tay lên khuôn mặt của Ngô Ngôn sờ soạng một chút. Lúc này cô mới phát hiện trong lòng vô cùng hoảng sợ. Nói cái gì mà chỉ một mình một người cũng có thể sống được, không cần đàn ông sống cũng có thể tốt, bây giờ mới biết được, nếu không Ngô Ngôn, gia đình này sẽ suy sụp. Cô không thể tưởng tượng được, nếu Ngô Ngôn hy sinh, cô phải làm sao bây giờ, bé Phúc Binh phải làm sao, còn đứa nhỏ trong bụng cô nữa. 

"Tẩu tử cũng đừng lo lắng quá, bác sĩ nói đội trưởng là bị thuốc tê nên chưa tỉnh, người cũng phải cẩn thận đứa bé ở trong bụng, đội trưởng mà tỉnh lại thấy người khóc như vậy, khả năng là rất lo lắng. "Anh đều có chút hối hận vì đi đón tẩu tử lại đây, đều do mấy vị kia, nói mặc kệ tốt xấu cái gì, cũng luôn hy vọng muốn biết tình huống của chồng mình, nếu vạn nhất đứa nhỏ ở trong bụng có việc gì, anh có thể hướng đội trưởng ăn nói như thế nào?

"Tôi không sao, cậu còn có việc của cậu về đi thôi, tôi ở trong này cùng với anh ấy là được. " Chu Lăng ngại ngùng xoa xoa nước mắt nói, "Có chuyện gì tôi sẽ gọi y tá. "

Nhắc tào tháo là tào tháo đến, lời của Chu Lăng chưa dứt, một y tá liền đi đến. Trong tay lại không cầm kim tiêm, cũng không cầm thuốc, chỉ nhìn tình huống của Ngô Ngôn liền hướng Chu Lăng nói: "Tẩu tử, chị đừng lo lắng, tình huống của Ngô đội trưởng tốt lắm, chờ hết thuốc tê thì có thể tỉnh lại. "

Chu Lăng vội vàng đứng lên nói: "Cám ơn... "Cô không biết muốn nói gì, chỉ cảm thấy thái độ của y tá tựa như có điển kỳ quái. 

Lưu đội phó cười nói: "Tẩu tử đây là vợ tôi Triệu Mẫn. "

Chu Lăng giật mình, khó trách nhìn hơi quen quen, nhưng cô lại không nhớ mặt, đại khái là Triệu Mẫn làm ý ta nên cũng ít về nhà, cho nên cô nhận thức không được: "Xin chào, bệnh tình của Ngô Ngôn thật là vất vả cho cô. " Cô vốn là người không am hiểu về xã giao, hiện tại tâm tình lại càng không tốt không biết nói gì, cũng may người ta cũng thông cảm, chỉ là cười cười. 

"Đây là công việc của tôi, huống chi Ngô đội trưởng là chiến hữu của lão Lưu nhà tôi. Tẩu tử vẫn là nên thả lỏng tinh thần một chút, đứa bé trong bụng quan trọng hơn. Thuốc tế hết đại khái Ngô đội trưởng cũng mau tỉnh, tẩu tử vẫn lên ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, có việc thì tìm tôi. "Cô nói xong lại hướng về phía chồng nói, "Ở trong đội không có việc gì, thì anh ở chỗ này giúp đỡ một chút?"

Lưu đội phó lắc đầu: "Nhiệm vụ lần này còn chưa viết báo cáo tổng kết, anh để hai người lưu lại trong này chiếu cố, chờ việc xong rồi lại đến. "

Chu Lăng vội nói: "Cậu có việc thì đi đi cũng không cần lưu người ở lại, thật vất vả mọi người mới được nghỉ ngơi hai ngày, nên ở nhà nghỉ ngơi, đi chơi hẹn hò đi, tôi ở lại một mình được. "

Lưu đội phó đâu chịu đáp ứng, cho dù là bình thường, nhưng bây giờ tẩu tử còn mang thai, vạn nhất mệt mỏi ảnh hướng đến thai nhi thì như thế nào? Để lại hai người ở lại, thế này mới đi. Triệu Mẫn cũng có việc, chỉ nói có việc gì thì ấn nút báo gọi, rồi cũng đi. 

Chu Lăng đỡ thắt lưng ngồi xuồng ghế, hiện tại bụng không to lắm, nhưng đứng lâu thắt lưng bắt đầu hơi mỏi, nhìn xem thời gian cũng gần đến buổi trưa, liền cầm tiền đưa tới cho hai chiến sĩ ở cửa nói: "Hai người đi ăn cơm đi, lúc trở về mua hai phần trở về là được. "

Bọn họ đâu chịu nhận tiền của cô, phân một người đi mua mấy phần cơm, liền như vậy ngồi ở cửa ăn. Chu Lăng lại không có khẩu vị, lại nghĩ đến bé Phúc Binh, gọi điện thoại xem bé có nghe hay không. Vừa rồi đều đã quên ở trong nhà còn có đứa nhỏ, cô không có biện pháp ở lại ban đêm, rất may là có người ở đây hỗ trợ, bằng không thật sự là không biết làm như thế nào. 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm qua không có viết xong đã bị mẹ già bắt đi ngủ... Buổi tối tận lực viết cố xong một chương đi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.