Sau buổi cơm tối Mục Vũ Phi sẽ thương lượng với mẹ Vũ về chuyện nhận sự nghiệp của gia tộc. Mẹ Vũ cho rằng Mục Vũ Phi mới vừa trở về, nguy hiểm tiềm tại vẫn còn chưa được giải quyết dứt điểm, nếu phải tiếp thu công việc của gia tộc nhanh như vậy, thì sẽ làm gia tăng thêm sự phiêu lưu cho cô. Mục Vũ Phi dùng ngón tay chống vào cằm suy tư, sau đó nói: "Mẹ, ở phương Bắc các phu nhân sau khi đã có cháu đích tôn rồi thì sau đó đều an tâm ở nhà chăm sóc cho cháu nội cả." Vũ Thiên nghe Mục Vũ Phi nói như vậy, có cảm giác mẹ mình vẫn còn trẻ như cũ, nhịn không được liền quay mặt đi cười trộm không thôi. Mẹ Vũ lườm một cái sắc như lưỡi dao khoét sang phía hai vợ chồng bọn họ, nhéo lên mặt Mục Vũ Phi rồi âm hiểm cười hỏi: "Mẹ đây hiện tại lại vẫn cảm thấy giống như năm mới hơn ba mươi tuổi thôi! Phi Phi con cảm thấy thế nào?" Mục Vũ Phi bị nhéo vào mặt sinh đau, nước mắt ròng ròng khuất phục nói: "Mẹ, ngài nói đúng, thực sự có nói là ngài năm nay mới mưới tám tuổi con cũng tin! Ai mà không tin con đây sẽ tranh luận với người đó!" Mẹ Vũ hài lòng buông mặt Mục Vũ Phi ra, lại nghe thấy Mục Vũ Phi nói tiếp: "Hiện tại mẹ của con tuổi còn trẻ, vì để cho ngài thanh xuân vĩnh viễn, con bây giờ liền đưa các cháu về nhà, hoặc là để cho mẹ con hoặc là để cho bà nhỏ nhà con trông nom các cháu thôi." Mẹ Vũ bị chọc tức. Bàn tay vừa mới nới ra lại chuẩn xác tiếp tục nhéo lên mặt của Mục Vũ Phi mặt. Dùng mấy chữ đánh giá chính là chắc chắn, chuẩn xác và tàn nhẫn! Mục Vũ Phi hiện tại không an toàn, đứa nhỏ đi theo cô thì lại càng không an toàn. Hơn nữa cháu nội có đi theo mình thì mới gần gũi. Ngộ nhỡ, lại bị người khác nuôi dưỡng, sinh ra tình cảm thì bà sẽ phải làm sao đây? Cho dù con dâu có tâm muốn chia sẻ vì bà, thì mẹ Vũ cũng không thể đồng ý. Năm đó bởi vì Mục Vũ Phi trốn đi, hai đứa con trai đều đã sắp sửa biến thành không giống người rồi. Bây giờ bà không thể giẫm lên vết xe đổ, để cho Mục Vũ Phi mạo hiểm phiêu lưu nữa. Hơn nữa thời gian trước, bởi vì hai đứa nhỏ thân thiết cùng với ba ba hơn mà Mục Vũ Phi đã ghen cực kỳ mạnh mẽ, Những chuyện này bà vẫn đều để vào ở trong mắt! Ngẫm lại, bà lại cảm thấy nghĩ mà sợ! Bất quá trải qua nhiều mặt hiệp thương, rốt cục mẹ Vũ liền miễn cưỡng đồng ý để cho Mục Vũ Phi thử một lần. Dù sao Vũ Thiên cũng đã mở miệng vàng ra nói rồi. Vũ Thiên nói rằng, anh sẽ chú ý bảo vệ an toàn cho Mục Vũ Phi. Con cháu đều tự có phúc của con cháu! Mẹ Vũ nghĩ cũng nên tuân theo bọn trẻ là hơn. ★☆★☆★☆ Kỳ nghỉ ngơi của Vũ Thiên cũng gần kết thúc rồi. Tính chất công việc của anh cho phép anh có thể đi làm ở thành phố A. Trừ phi có tình huống đặc biệt thì anh đều sẽ về nhà thăm vợ con một chút. Bất quá lúc này sự điều động sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Có rất nhiều chuyện quan trọng cần bàn bạc, nhiều bộ phận cũng cần phải được tổ chức lại. Vũ Thiên đi làm khẳng định có đoạn thời gian bận rộn đến mức không thể về nhà được. Mục Vũ Phi hiện tại cũng chẳng quan tâm đến anh. Một mình cô còn có một đống lớn những chuyện cần phải xử lý. Tiệc rượu, vũ hội, bất kể chuyện gì cũng không thể tránh thoát, lại còn phải đối mặt những chuyện đông chuyện tây hỏi han lung tung của người này người kia. Bất quá, tất cả những chuyện này đều không coi vào đâu. Chuyện khiến cho Mục Vũ Phi đau đầu chính là ở trong các cuộc xã giao này cô lại cứ phải gặp những con người mà cô không muốn nhìn thấy nhất. Còn có vài ngày nữa thì kỳ nghỉ ngơi của Vũ Thiên mới kết thúc. Vừa vặn nhân cơ hội này anh liền cùng với cô vợ nhỏ của mình tham dự các cuộc xã giao để tao uy thế cho cô. Mọi người hàng ngày đề khó mà gặp được Vũ thiếu một chút, cho nên đều đem hết tất cả vốn liếng để mà nịnh bợ Mục Vũ Phi. Có Vũ Thiên đang ở đây, Mục Vũ Phi cũng được vui vẻ thanh nhàn, chỉ là, gương mặt của cô cười đến sắp co rút lại rồi. Bưng ly rượu Mục Vũ Phi nhìn chung quanh. Có một bóng dáng có chút quen thuộc ánh vào mi mắt của cô. Mục Vũ Phi thật sự muốn che mặt chạy như điên. Không rõ vì sao sự tình lại khoa trương như vậy mà cũng giả tạo như vậy, mà cũng làm cho cô đụng phải người ta kia chứ? Đoan Mộc bưng ly rượu đi đến trước mặt Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi nhìn lại Đoan Mộc. Đoan Mộc bây giờ nhìn cũng già đi nhiều rồi rồi, cũng tiều tụy hơn rồi, không còn đâu cái vẻ tiêu sái hứng phấn giống như năm đó nữa. "Em không có việc gì, thật tốt." Đoan Mộc thở ra một hơi. Mục Vũ Phi thấy thế, biết là vài năm nay Đoan Mộc cũng bị trái tim của chính mình tra tấn là không nhẹ. Cô giơ ly rượu lên, nhẹ giọng hỏi: "Đều đã qua hết rồi chứ?" Đoan Mộc mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Hồi lâu sau khóe miệng của anh mới kéo ra một nụ cười khổ sở, có chút bất đắc dĩ. Đôi mắt anh mở to kiên định, nhìn Mục Vũ Phi nói: "Đều đã qua rồi." Bọn họ uống cạn rượu trong ly, rồi đều tự xoay người rời đi. Từ đây, bọn họ ai cũng không thiếu nợ ai nữa. Tất cả chỉ giống như là đã trải qua một giấc mộng, cũng sẽ không còn gì để cùng xuất hiện trong cuộc sống của lẫn nhau nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]