Sau buổi cơm tối Mục Vũ Phi sẽ thương lượng với mẹ Vũ về chuyện nhận sự nghiệp của gia tộc. Mẹ Vũ cho rằng Mục Vũ Phi mới vừa trở về, nguy hiểm tiềm tại vẫn còn chưa được giải quyết dứt điểm, nếu phải tiếp thu công việc của gia tộc nhanh như vậy, thì sẽ làm gia tăng thêm sự phiêu lưu cho cô.
Mục Vũ Phi dùng ngón tay chống vào cằm suy tư, sau đó nói: "Mẹ, ở phương Bắc các phu nhân sau khi đã có cháu đích tôn rồi thì sau đó đều an tâm ở nhà chăm sóc cho cháu nội cả."
Vũ Thiên nghe Mục Vũ Phi nói như vậy, có cảm giác mẹ mình vẫn còn trẻ như cũ, nhịn không được liền quay mặt đi cười trộm không thôi.
Mẹ Vũ lườm một cái sắc như lưỡi dao khoét sang phía hai vợ chồng bọn họ, nhéo lên mặt Mục Vũ Phi rồi âm hiểm cười hỏi: "Mẹ đây hiện tại lại vẫn cảm thấy giống như năm mới hơn ba mươi tuổi thôi! Phi Phi con cảm thấy thế nào?"
Mục Vũ Phi bị nhéo vào mặt sinh đau, nước mắt ròng ròng khuất phục nói: "Mẹ, ngài nói đúng, thực sự có nói là ngài năm nay mới mưới tám tuổi con cũng tin! Ai mà không tin con đây sẽ tranh luận với người đó!"
Mẹ Vũ hài lòng buông mặt Mục Vũ Phi ra, lại nghe thấy Mục Vũ Phi nói tiếp: "Hiện tại mẹ của con tuổi còn trẻ, vì để cho ngài thanh xuân vĩnh viễn, con bây giờ liền đưa các cháu về nhà, hoặc là để cho mẹ con hoặc là để cho bà nhỏ nhà con trông nom các cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311521/chuong-154-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.