Giáo viên chủ nhiệm lớp Vũ Ngôn nói, Vũ Ngôn nhìn qua thì cái gì cũng đều ưu tú. Tuy nhiên nhìn tổng quát, thì cậu bé luôn luôn rầu rĩ không vui, buồn bực không vui. Hơn nữa đứa nhỏ thật có khả năng nhẫn nhịn, thời điểm bị người khác bắt nạt, cậu bé cũng không nói lại một lời, giáo viên nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
Vũ Thiên trực tiếp nói thật với giáo viên của Vũ Ngôn rằng, cha mẹ của Vũ Ngôn đã qua đời. Tuy rằng, bọn họ vẫn luôn quan tâm đến Vũ Ngôn, nhưng mà cũng không thể nào xóa đi vết thương trong lòng đứa nhỏ được. Vũ Thiên hi vọng giáo viên chủ nhiệm có thể chú ý quan tâm nhiều hơn đến Vũ Ngôn. Được người đàn ông anh tuấn, ăn nói sắc bén, lại khép nép cầu khẩn như thế, giáo viên chủ nhiệm lớp được kính trọng mà lại có chút kinh ngạc. Cô giáo vừa nghĩ tới đứa bé còn nhỏ mà số mạng khổ như vậy, nước mắt của cô liền không nhịn được mà chảy xuống. Cô nói lời thề son sắt với Vũ Thiên để cho anh yên tâm, cô nhất định sẽ chăm sóc đến đứa nhỏ nhiều hơn.
Mục Vũ Phi về đến nhà cũ của nhà họ Vũ thì đắc ý đến mức đuôi đều giương cao lên tận trời. Từ nhỏ cô chính là một Hỗn Thế Ma Vương, cũng đã từng được người khác khen ngợi quá lên như vậy. Vũ Ngôn như vậy là đã tránh đủ mặt mũi cho cô rồi! Ông cụ Vũ và mẹ Vũ được sự giải thích đầy khoa trương kia của Mục Vũ Phi, thì cảm thấy vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311520/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.