Lương Ngọc Tường sau buổi xuất hiện lần đó liền biến mất. Cố Tiểu Khê cũng dần ổn định cảm xúc lại, thỉnh thoảng cũng có thể đến trò chuyện với Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi trong lúc mang thai, cũng giống như đại bộ phận các phụ nữ có thai khác, cô cũng có bổ sung tri thức và cũng biết được một số triệu chứng khi mang thai. Cho nên, đối với dấu hiệu sanh non cũng ghi nhớ rất rõ ràng. Cố Tiểu Khê sắc mặt trắng bệch, vẫn luôn đang bị chảy máu, lại còn thường thường ôm bụng có vẻ đau đớn không chịu nổi. Quan trọng nhất là, khi cô gái nhìn đến bụng của mình, ở trên mặt luôn treo một biểu cảm buồn bã, thảm thiết đầy bi thương tuyệt vọng. Sau khi đã thăm dò đối với Lương Ngọc Tường xong, Mục Vũ Phi liền sáng tỏ rồi. Cô không biết giữa bọn họ rốt cuộc là đang tồn tại cái dạng hiểu lầm gì, mà lại khiến cho Lương Ngọc Tường giống như cầm thú vậy, chủ động làm nhục cô gái Cố Tiểu Khê đơn thuần.
Nhưng mà Mục Vũ Phi lại không thể hỏi. Cô chỉ sợ, khi mình hỏi đến sẽ làm tổn thương đến Cố Tiểu Khê, trái tim của cô gái nhỏ sớm bị vỡ nát thành mảnh nhỏ.
Nằm một tháng sau, Mục Vũ Phi đã có thể dần dần xuống giường đi lại được rồi. Cố Tiểu Khê luôn luôn một mực làm bạn ở bên người cô, chỉ sợ Mục Vũ Phi và đứa nhỏ sẽ xảy ra vấn đề gì.
"Chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
"Bên ngoài lạnh lẽo lắm." Cố Tiểu Khê lắc lắc đầu, tiện đà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311450/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.