Cố Tiểu Khê toét miệng ra cười, trên mặt cô nở một nụ cười, nhưng nhìn lại rất xấu xí. Cố Tiểu Khê rất muốn sờ lên bụng Mục Vũ Phi một chút, nhưng mà bàn tay vừa mới đưa ra thì lại ý vị rụt tay trở về. Mục Vũ Phi mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của Cố Tiểu Khê, đặt lên trên bụng của mình, an ủi nói: "Không có việc gì, đứa nhỏ thật biết điều, sẽ không đá em đâu."
Nước mắt của Cố Tiểu Khê bỗng chốc liền chảy xuống. Cô khóc nức nở, khóc đến không thành tiếng. Nước mắt chảy một chút thấm ướt chiếc váy dài trắng noãn mà cô đang mặc. Mục Vũ Phi biết mấy năm nay nhất định Cố Tiểu Khê đã phải chịu rất nhiều khổ sở. Cô đau lòng nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Khê, không ngừng trấn an cô gái trẻ.
Cánh cửa phòng lại được đẩy mạnh ra một cái. Một người đàn ông cấp tốc đi đến trước giường, một cái tát vũng tới làm cho Cố Tiểu Khê bị ngã nhào xuống đất. Cố Tiểu Khê nhìn bộ dáng thịnh nộ kia của người đàn ông, liền hoảng sợ xê dịch người về hướng góc tường, ôm lấy gương mặt của mình, không dám bật khóc nức nở.
"Cút đi!" Người đàn ông dữ dội quát.
Mục Vũ Phi thấy Cố Tiểu Khê chạy trối chết, nhắm hai mắt lại, đầy xót xa. Cô luôn luôn không từng quên, thời điểm lần đầu cô và Cố Tiểu Khê gặp nhau, lần ấy Cố Tiểu Khê bị cô chế nhạo mặt mũi liền đỏ bừng lên ngượng ngùng. Quả thật đúng là một bộ dáng thanh thuần xinh đẹp. Khi đó các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311449/chuong-117-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.