Chương trước
Chương sau
Mục Vũ Phi tự khẳng định hết mọi việc, Thượng Duyên liền đứng ở trên lập trường của mình, liền nói vẻ thờ ơ như không: "Chúng ta ở đây giơ tay biểu quyết đi."
Sắc mặt của Vũ Thiên càng thêm khó coi. Ở đây tổng cộng có tất cả ba người, anh có giơ tay hay không giơ tay chẳng lẽ còn có cái ý nghĩa gì sao?
Buổi sáng Mục Vũ Phi không thèm ăn liền chỉ uống vào một chút sữa. Đến giữa trưa, cơm cũng không chịu ăn cái gì. Lúc sau, khi đến quán lẩu thì đã phải chống đỡ tường để đi vào rồi. Lý Ngọc Nhiêu vẫn một mực không hề xuất hiện, bất quá cũng không làm ảnh hưởng gì đến ham muốn dùng cơm của Mục Vũ Phi. Thượng Duyên cũng đã thật lâu rồi không tham gia loại tụ hội thoải mái này. Cho nên, ở trước mặt Vũ Thiên lại càng thoải mái gọi các món ăn, không hề để ý một chút nào đến hình tượng thục nữ của mình.
Vũ Thiên lạnh lùng nhìn nhìn các cô gái, thấy các cô gọi một bàn đồ ăn, số lượng lớn đén gần như đủ để cho năm sáu người ăn vậy. Đột nhiên khóe môi của Vũ Thiên cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh, nói: "Ai gọi món gì, người ấy sẽ phải ăn cho hết. Nếu hôm nay mà ăn không hết thì sẽ không có người nào được phép đi khỏi nơi này, ngay cả canh cũng đều phải ăn hết cho tôi! Còn ấm trà này là tôi gọi, hai người cứ thoải mái."
Mục Vũ Phi và Thượng Duyên bị khí thế sắc bén kia của Vũ Thiên hù sợ, nhất thời rơi lệ đầy mặt. Bản thân Vũ Thiên đã để cho các cô đi ăn lẩu, lại còn đen mặt đi theo như vậy, đây đã là sự ban ân lớn nhất rồi. Hiện tại cho dù Vũ Thiên có đưa ra yêu cầu này thì các cô cũng không tiện phản bác lại. Dù sao thủ đoạn của đại thần còn hơn thế nữa. Nếu thực sự đắc tội với đại thần, về sau này các cô sẽ phải đối mặt với sự trả đũa đến vô cùng vô tận rồi.
Mục Vũ Phi khi đi vào phải chống đỡ vào tường, cuối cùng khi cô đi ra ngoài cũng phải chống đỡ lên tường. Vũ Thiên mỉm cười nhìn các cô gái hỏi, sau này vẫn còn muốn ăn lẩu nữa hay không? Cả Mục Vũ Phi và Thượng Duyên đều lắc đầu giống như cái trống lắc (*) vậy. Vừa quay đầu lại các cô liền phát hiện có chuyện gì đó không đúng, đến cái lông các cô cũng đã ăn sạch sẽ hết cả rồi? Không ăn chẳng lẽ không được sao? Chính là dù không ăn hết thì đại thần cũng không thể làm gì các cô được hết! Bi thảm thống thiết rồi, cực kỳ bi thảm quá mức rồi ! Các cô bây giờ là thà rằng đói chết, cũng không muốn bị no chết! Vũ Thiên thật không hổ là đại thần, cực kỳ phúc hắc (**) rồi !
(*) Trống lắc: (Còn gọi là trống bỏi). Mặt trống được làm bằng giấy hoặc bằng da mỏng, là đồ chơi cho trẻ con chơi. Hai bên thành trống có hai sợi dây, ở đầu dây buộc một hạt nặng, khi xoay nhanh hai hạt nặng sẽ đập vào mặt trống phát ra thành tiếng.
(**) Phúc hắc: Dịch nghĩa: Bụng đen. Nghĩa bóng: Người có bụng dạ đen tối xấu xa. Cụm từ này thường được dung để chỉ những người có bụng dạ thâm hiểm. Tương tự như câu thành ngữ của Việt Nam: Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
?
Đối với cách bảo vệ tình yêu của mình, Mục Vũ Phi vẫn cực kỳ cảm thấy rất tâm đắc. Dù sao không phải lúc nào cô cũng đều phải đấu trí đấu dũng cùng với những cô gái luôn có điều mơ ước đối với ông xã của mình. Cái gọi là tiểu tam chính là kẻ thứ ba, pháp luật định nghĩa, đó là một bên thứ ba dựa trên sở thích cá nhân của họ, tùy ý xâm phạm gia đình của người kia, cho đến khi chia rẽ gia đình của người kia. Mục Vũ Phi cho rằng những cô gái này đều không thể xưng mình là kẻ thứ ba được, nhiều lắm chính là không biết sống chết thế nào, đến để khiêu chiến với người của cô.
Cũng như đối với Vũ Thiên mà nói, là cô luôn tin tưởng anh. Mục Vũ Phi càng cảm thấy cô cũng vô cùng tin tưởng đối với bản thân mình. Dù sao không phải người người đều có thể chịu được trải qua cả đời cùng với Vũ Thiên. Người ngoài đều không ai biết được anh thật độc tài, chuyên chế, không có việc gì liền thích phụ nữ, hơn nữa còn muốn bắt người nào là bắt người đó, ngay cả đối với cô dâu nhà mình cũng đều không buông tha!
Cái gì cũng đều là mặt ngoài. "Chỉ có em đây là loại phụ nữ hiền lương thục đức, nhẫn nhục chịu đựng thì mới có thể trải qua cả đời cùng với anh." Mục Vũ Phi rất chân thành hướng về phía Vũ Thiên khoe ưu điểm của mình.
"Xóa ngay mấy chữ xóa phía sau đi!" Vũ Thiên cũng không ngẩng đầu lên buông ra một câu. Theo ý anh, hiền lương thục đức có một chút như vậy, nhưng nhẫn nhục chịu đựng thì nói ra sợ là người ta sẽ cười rơi hết cả răng hàm mất. Hiện tại ai mà không biết rằng, Vũ thiếu phu nhân là một người có thù tất báo kia chứ. Nếu như người nào đó chọc giận cô, cô liền đánh cho mặt người đó giống như hoa đào nở!
Mục Vũ Phi xù lông rồi. Đối với loại người như Vũ Thiên nói xấu bản thân tốt đẹp bản chất hành vi rất là tức giận. Nhưng là trở ngại đang ở tại nhà cũ của nhà họ Vũ, Mục Vũ Phi cô cũng không mảy may dám làm ra hành động gì vượt quá mức, huống chi cô còn đang có thai nữa. Chuyện này nếu như bị ông nội bọn họ nhìn thấy, còn không mắng chết cô sao? Thế nhưng bị một hơi nghẹn như vậy thật sự làm cho Mục Vũ Phi cảm thấy hậm hực. Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, sau đó nâng tay phải của mình lên, gắt gao cắn một ngụm vào cánh tay, thẳng đến khi hằn rõ vết tích hai hàng răng nanh rõ ràng, có thể nhìn thấy được, thì cô mới nhả ra
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.