"Đừng tìm nữa! Anh ấy đi gặp giáo sư để giao luận văn tốt nghiệp rồi. Anh ấy nói tầng lầu rất cao, cho nên muốn tớ chờ anh ấy ở chỗ này." Mục Vũ Phi bĩu môi.
Thượng Duyên nhìn khu ký túc xá chỉ có bốn tầng cao một mặt đầy hắc tuyến. Vũ Thiên này đúng là một ba ba tiêu chuẩn có chút cực kỳ dè dặt cẩn thận có phải không vậy? Nhưng mà Mục Vũ Phi, ở dưới áp lực cường đại của đại thần như thế, lại muốn chạy trốn, thật sự là dũng khí đã được gia tăng rồi.
"Chẳng lẽ anh ấy đã phái người giám sát cậu sao? Tớ thấy chung quanh cũng không có người nào mà, cậu cứ trực tiếp chạy trốn không phải được hay sao?"
Mục Vũ Phi híp mắt lại, nhìn Thượng Duyên một cái, đứng lên lôi kéo quần áo của mình, dạo quanh một vòng. Thượng Duyên không hiểu, nhìn Mục Vũ Phi vẻ đầy hồ nghi.
"Cậu không phát hiện ra trên người tớ ngay đến một cái túi cũng không hề có hay sao? Tớ hiện tại, một cái ví tiền cũng không có mang theo, điện thoại di động thì để ở trên người Vũ Thiên rồi! Cho nên mới nói, tớ có lòng muốn trốn chạy, thế nhưng mà không có đủ lực để chạy trốn!"
"Cậu xong đời rồi! Cái ví tiền kia của cậu, thực sự chỉ thuần túy là một vật trang trí mà thôi!"
Khóe miệng Thượng Duyên rút gân. Trừ phi lúc cần thiết, Mục Vũ Phi cầm thú này, cho tới bây giờ nếu như có thể tiết kiệm được tiền là cô liền tiết kiệm tiền ngay. Có một lần cô mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311408/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.