Chương trước
Chương sau
Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, sau đó nâng tay phải của mình lên, gắt gao cắn một ngụm vào cánh tay, thẳng đến khi hằn rõ vết tích hai hàng răng nanh rõ ràng, có thể nhìn thấy được, thì cô mới nhả ra. Mẹ Vũ bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra, Mục Vũ Phi nhanh chóng đi đến bên cạnh mẹ chồng, vẻ mặt lã chã chực khóc vươn cánh tay ra để cho mẹ Vũ xem, "Mẹ, hu hu, mẹ nhìn xem, Vũ Thiên cắn con!"
Mẹ Vũ đang cầm cái khay đựng trái cây trong tay, thiếu chút nữa thì đánh rơi. Mẹ Vũ gần như không quan tâm đến các chi tiết về một số vết cắn nhỏ ở trên cánh tay Mục Vũ Phi mà hướng đến cạnh con trai, đặt cái khay đựng trái cây lên trên bàn vẻ tức giận.
"Con, cái thằng nhóc ngu ngốc kia! Phi Phi công việc bận rộn như vậy, thật vất vả mới có bầu được, cần phải giữ gìn về thể xác và tinh thần được thoải mái. Vậy mà con lại bắt đầu khiến cho con dâu cùng cháu nội của mẹ phải chịu ngột ngạt như vậy! Có phải con nghĩ muốn làm cho mẹ bị tức chết hay không? !"
Ba Vũ vẫn một mực ngồi ở một bên chơi cờ cùng ông nội Vũ. Đối với chuyện đã trải qua, bọn họ đều để ở trong mắt. Thế nhưng là Mục Vũ Phi lại giống như không để hai người vào trong mắt vậy, to gan lớn mật liền hãm hại ông xã của bản thân mình! Mẹ Vũ làm sao không biết đây là trò khôi hài tự biên tự diễn của cô con dâu linh lợi tinh quái của mình. Thế nhưng là người phụ nữ lớn tuổi nhất ở đây, bà liền ngày càng cảm thấy, xem ra là cháu nội vẫn quan trọng hơn con trai của mình. Huống chi đứa con trai mặt than của bà lại không có một chút đáng yêu nào. Thật không bằng chờ mong sau này cháu nội của mình sinh ra, tương đối đáng tin hơn một chút!
Quả nhiên là phụ nữ mang thai không dễ chọc. Ba Vũ lẫn ông cụ Vũ thậm chí còn cảm thấy đồng cảm với Vũ Thiên, hiện giờ Mục Vũ Phi mang thai hơn ba tháng, xem ra sau này còn phải chịu tội hơn nữa rồi!
Vũ Thiên xem một đôi mẹ chồng nàng dâu cùng một giuộc với nhau như vậy, trong cặp mắt sắc bén càng ngày càng lạnh hơn. Anh hừ lạnh một tiếng nói: "Sinh ra con trai vẫn là tốt hơn, nếu như mà sinh con gái giống như Phi Phi, con sợ rằng con thật sự không có dũng khí để sống sót được nữa rồi."
Mục Vũ Phi vừa muốn xù lông, mẹ Vũ lo lắng Mục Vũ Phi sẽ nói ra rằng cô nhất định phải sinh con gái cho con trai mình tức chết như lời của Vũ Thiên đã nói, liền vội vã lôi kéo Mục Vũ Phi đến ngồi ở trên ghế so pha cho cô thuận khí lại. Ngồi một hồi lâu, Mục Vũ Phi rốt cục đã bình tĩnh lại rồi. Trận giao chiến lần này cô lôi kéo ngoại viện nhưng cũng chưa chiếm được bao nhiêu tiện nghi, thật làm cho cô thấy đau buốt cả gan. "Phi Phi, con cũng đã có có mang thai rồi, cũng đừng mù quáng giằng co nữa. Mẹ nghe nói con gần đây luôn luôn ngáng chận đối với nhà họ Vương phải không?" Mẹ Vũ tuy rằng đã buông bỏ trọng trách rồi, nhưng mà là xí nghiệp gia tộc bà vẫn còn tiếp tục giám thị. Dù sao Mục Vũ Phi tuổi vẫn còn rất trẻ, bà sợ con dâu làm việc sẽ còn có những sơ sót.
Mục Vũ Phi vừa nghe thấy vậy liền không vui. Cô nói chuẩn xác: "Mẹ, việc này nói ra còn phải trách mẹ cùng với ba nữa ấy, đều là do sai lầm của các ba mẹ cả!"
Mẹ Vũ cùng ba Vũ đều ngây người, thế này tính là chuyện gì đã xảy ra vậy? Sự việc này từ đầu đến cuối bọn họ cũng không phải không biết, vì sao lại dính dáng đến hai người bọn họ vậy?
Mục Vũ Phi tức giận nói: "Đều tại mẹ và ba hết! Vì sao ba mẹ lại sinh ra Vũ Thiên lại đẹp trai tuấn tú như vậy chứ! Không có chuyện gì thôi, lại đi sinh ra Vũ Thiên đẹp trai như vậy? Bao nhiêu ong bướm đều muốn chen lách đẩy con xuống đài để độc chiếm anh ấy!"
Được con dâu khen ngợi, da mặt ba Vũ đỏ lên, mẹ Vũ cũng thấy lúng túng không tìm được lí do thoái thác.
"Con đúng là người thích ba hoa!" Một hồi lâu sau mẹ Vũ mới nhéo lên mặt da mặt, nói vẻ oán trách.
Đến tận lúc này, hai người bọn họ cũng rốt cục cũng đã hiểu ra, Vũ Thiên chính là đối nghịch với Mục Vũ Phi. Nếu như là chuyện có liên quan đến Vũ Thiên, Mục Vũ Phi không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ hôn nhân và tình yêu của mình. Mẹ Vũ thở dài, làm dâu của nhà họ Vũ này Mục Vũ Phi phải chịu nhiều sự bất đắc dĩ! Nhớ năm đó thời điểm bà kết hôn với ba Vũ, tư tưởng của mọi người vẫn còn chưa được khai hóa, cũng sẽ không làm ra những chuyện đồi phong bại tục gì đó. Thế nhưng cũng không thiếu các cô gái có chút có to gan, đến khiêu chiến phong hoá gây phiền toái cho bà. Bao nhiêu người đến triển khai đủ điều kiện hấp dẫn ba Vũ, đã đùa giỡn ở trước mặt bà đến mất hết uy phong. Rốt cuộc là tuổi trẻ vẫn là tốt nhất. . .
Vũ Thiên âm thầm lắc đầu, cô vợ nhỏ nhà mình rõ ràng chính là nghĩ muốn khen bộ dạng đẹp trai của anh, nhưng mà nghe qua làm sao lại giống như là không chịu sử dụng vậy nhỉ?
Mục Vũ Phi nghĩ tới Vương Doãn Đức, khóe môi không tự chủ liền cong lên nụ cười âm hiểm lạnh lẽo. Nói thông tục một chút, cái này giống như là bọn trẻ con đánh nhau vậy! Vương Doãn Đức có lợi hại hơn nữa, thì ở nhà họ Vương, Vương Doãn Đức cũng không phải là do đang quản lý. Mọi người trong nhà căn bản là sẽ không ai thèm quan tâm đến cái chuyện nhốn nháo cỏn con ấy. Hơn nữa chuyện này từ khi bắt đầu, cô liền nắm bắt được cơ hội đầu tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.