Phòng khách nồng nặc mùi thuốc súng, Khiết Tâm không dám hé môi nửa lời nhìn ông ba uy quyền ngồi bên cạnh. Chẳng để tâm đến con gái, Hứa Cung Cẩn mặt mày hằm hằm trừng mắt Gia Huy.
Vài phút sau, cơn tức không thể kìm nén được phát tác ra.
"Cậu đã thêm cái gì vào đầu con gái tôi? Có phải cậu thấy tôi hiền quá được nước làm tới đúng không?"
Gia Huy vừa đến còn chẳng rõ ngọn nguồn thế nào, anh cảm thấy bất an nhìn qua Khiết Tâm. Cô nhún vai lắc lắc đầu, chuyện gì đến cũng đến, nếu cô mà lên tiếng thì người chịu trận sẽ là cô.
Vì không có bà mẹ quyền lực ở đây Khiết Tâm chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, trong lòng cầu mong mẹ sớm về...
Khi tình hình trở lên hết sức căng thắng, Gia Huy chăng biết mở miệng nói gì. Đúng lúc bên ngoài có tiếng bước chân, Thẩm Ninh Kỳ xách túi lớn túi nhỏ đi vào.
"Mọi người đều ở đây cả à?"
Thẩm Ninh Kỳ tươi cười đâu biết trong đây đang diễn ra sự tra tấn khủng khiếp.
"Sao lại nhìn mẹ bằng ánh mắt đấy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Mẹ, con.."
Thẩm Ninh Kỳ đưa đồ cho người hầu, quay sang thấy con gái sắp khóc đến nơi hai chân bà bủn rủn cả, cố gắng đi nhanh đến.
"Làm sao, ai bắt nạt con?"
"Ba, ba mắng con." Vừa nói cô vừa chỉ vào người Hứa Cung Cẩn, lúc bé cô cũng vậy và lớn lên cái tính này thỉnh thoảng vân bộc phát.
"Mắng?"
Nhìn sang Hứa Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3679493/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.