"Hà Thư?"
Khiết Tâm vội kêu tài xế dừng xe, cô bước xuống chạy đến chỗ Hà Thư đang đi. Đến lúc này nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống. Tay ôm chặt lấy người Hà Thư như vớ được túi vàng, giọng khàn khàn trách móc.
"Cậu đi đâu cả đêm không về, biết mình lo lắng lắm không?"
Cái ôm quá bất ngờ khiến Hà Thư giật mình, khi phát giác ra đã nghe tiếng khóc thút thít. Khuôn mặt mới đầu còn khó chịu đã dần dãn ra, vỗ lưng Khiết Tâm.
"Vẫn sống tốt, không sao."
Vài phút sau Khiết Tâm cũng buông tha cho Hà Thư, đi vòng quanh người Hà Thư xem xét. Mọi thứ vẫn ổn cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao thì tốt."
Nước mắt vẫn còn đọng bên khóe mắt Khiết Tâm, Hà Thư ng người, tay chân luống cuống không biết phải làm sao. Cô mới đi có một đêm, không đến nỗi khiến người ta khóc đấy chứ. Nhưng ai mượn khóc hộ cô đâu, cô nào có mướn. Nghĩ là vậy nhưng lòng Hà Thư như có dòng nước ấm tràn vào, lúc này Khiết Tâm lau nước mắt chợt hai mắt lóe lên một tia kinh hãi.
"Quần áo này đâu phải của cậu, đồ của đàn ông mà."
"Chuyện dài lắm, về nhà rồi nói."
***
Trở về nhà đã là nửa tiếng sau, căn nhà rộng rãi trống trải không thấy bóng dáng của Mộc Điền nữa. Chắc có lẽ cô ấy đã vội đi làm rồi, giờ này cũng chẳng còn sớm sủa nữa.
Trong lúc đợi Hà Thư thay quần áo, Khiết Tâm rảnh rỗi mở điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3679492/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.