Bàn ăn hai ông bà Hứa nhìn nhau, chẳng rõ vì sao con gái bực tức như thế. Vẫn là bà Hứa tâm lý đi lên xem có chuyện gì. Chân vừa bước qua cửa, một chiếc gối bay vào người may rằng Thẩm Ninh Kỳ kịp chú ý nên bắt được.
"Đã bảo không ăn rồi."
Bà Hứa mặt mày cau có ném trả chiếc gối vào người Khiết Tâm, bà cao giọng quát.
"Làm sao, muốn ăn đòn hả?"
Giọng mẹ nghe như sắp ra tay cho cô một đòn đến nơi, Khiết Tâm vội ngồi thẳng dậy nhìn mẹ cười hì hì. Tiện tay vuốt tóc cho bớt rối.
"Mẹ à, sao vào phòng con không gõ cửa."
Bà Hứa ngồi xuống giường tức tối định mắng nhưng lại ngưng khi thấy hai mắt con gái sưng to. Đã thế còn đer như gấu bắc cực, bụm miệng cười hỏi.
"Mặt này là sao? Thất tình hả?
Cuối cùng bà Hứa cũng không nhịn được, ôm bụng cười to như chưa bao giờ được cười. Mặt này đem ra ngoài chắc dọa người ta chạy mất dép.
"Mẹ, sao cười con?"
Khiết Tâm tóm lấy gương trên bàn soi xem mặt làm sao mà mẹ cười sắp lăn ra giường đến nơi. Khi thấy mặt mình,
Khiết Tâm cứng đờ người nghiêng qua nghiêng lại xem xét.
"Mắt của con." Khiết Tâm đánh rơi cả trước gương cầm trên tay, cô không nghĩ đến hậu quả của trận khóc hôm qua. Mặt mũi này ra ngoài đường họ sẽ nhìn cô bằng mấy con mắt, đương nhiên hai con mắt mở to rồi.
"Mau, mau xuống ăn cơm rồi cùng mẹ đi thăm bệnh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3676850/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.