Chương trước
Chương sau
Á Lệ khó khăn đỡ anh bước vào trong phòng, vì anh cao hơn cô một cái đầu. Dáng người chênh lệch nên mãi mới cho anh nằm được lên ghế.

Sau khi bật đèn, cô quay người đi vào trong pha một ít nước ấm giúp anh bao qua người..

"Sao anh lại uống say thế, ngay cả đồ ăn cũng không ăn."

Á Lệ thở dài, cô đi kiếm đồ lau dọn sạch sẽ chỗ anh nôn ra ban nãy. Loay hoay một hồi cuối cùng cũng xong, nhìn đồng hồ đã mười một giờ đêm cô thông báo cho trợ lý xong định đi thay đồ..

"Khiết Tâm.."

Giọng anh bất ngờ vang lên nhưng Á Lệ không nghe thấy rõ, cô cúi đầu muốn nghe lại xem anh gọi tên ai.. Căn phòng lúc này yên tĩnh đến lạ kỳ, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe rõ.

Từ khoảng cách này nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của Gia Huy, Á Lệ cảm thấy vui vô cùng. Nếu như anh tỉnh dậy chắc chắn sẽ đẩy cô ra xa, ngón tay trắng nõn bất giác chạm vào khuôn mặt quen thuộc. Di chuyển từ vầng tráng xuống chiếc mũi dọc dừa cao, cuối cùng là bờ môi mỏng. Cảm giác ngày ấy lần nữa quay lại, vòng tay anh ấm áp ôm chặt lấy cô sưởi ấm.

Trước đến nay, Á Lệ luôn nghĩ sẽ không bao giờ được bên cạnh anh như thế nữa nhưng ông trời lại đưa cô và anh sát bên. Á Lệ không muốn bỏ lỡ, suốt cả buổi tối giúp anh đắp chăn ngồi bên cạnh chăm sóc.

Gia Huy đưa tay ôm đầu, toàn thân đau nhức, cảm giác đầu sắp nổ tung. Gắng gượng ngồi dậy dựa vào thành ghế cho đỡ đau.

Bỗng dưng Gia Huy giật bắn mình nhận ra đây không phải biệt thự Đàm gia. Đây là một căn hộ vỏn vẹn có một trăm mét vuông. Đồ vật trang trí nhẹ nhàng, màu sơn trắng toát khiến căn phòng càng thêm nổi bật. Không biết vì sao bản thân lại ở đây, đầu Gia Huy đau như búa bổ cố nhớ lại xem sao mình đến đây được.

"Gia Huy, anh dậy rồi à?"

Một giọng cô gái từ sau truyền đến tai, Gia Huy quay đầu đập vào mắt là khuôn mặt mộc của Á Lệ. Cô giản dị như trước, chợt Gia Huy ngây người quên cả chuyện mình đang cố nhớ



Thấy anh nhìn chằm chằm, Á Lệ ngượng ngùng quay đi, hai má đỏ ửng giọng lắp bắp.

"Anh.. đừng nhìn em như thế em hơi ngại."

Vén lọn tóc bay phấp phơ trước mắt cài vào tai, Á Lệ đứng dậy xin phép đi rửa mặt..

Lúc đi ra, Á Lệ chẳng thấy bóng dáng Gia Huy đâu, anh đã rời đi ngay cả một câu cũng không nói. Á Lệ nuối tiếc chạy ra ban công nhìn xuống, anh đã ngồi vào trong taxi chạy đi mất.

Reng.. reng..

"Chị Á Lệ, chị có trong đó không mở cửa cho em."

Qua màn hình kết nối bên trong với bên ngoài, khuôn mặt cô trợ lý háo hức xách túi đồ nặng trịch. Đem sự tò mò đi vào, đặt hết đồ xuống bàn trợ lý chạy lại chỗ Á Lệ tò mò hỏi.

"Ban nãy em thấy có người đàn ông từ trong phòng bước ra, bộ chị và anh ta hẹn hò với nhau cả đêm à?"

Ánh mắt cô trợ lý sáng ngời, bắt đầu nghĩ những chuyện cực kỳ đen tối. Nhìn thôi Á Lệ cũng phát giác ra điều con bé này đang nghĩ, cô chau mày đáp trả.

"Làm gì có, nói bậy."

Cô trợ lý không cho là như vậy, bĩu môi nói những gì mình nghĩ ra.

"Chị tưởng giấu được cảm xúc của mình trước mặt em sao? Trán chị ghi rõ chữ hạnh phúc kìa, chắc là hai người đêm qua vui vẻ lắm."

Vì điều đó, cô trợ lý mới đi thuê khách sạn ngủ qua đêm vì sợ trở thành kỳ đà cản mũi của cặp đôi yêu nhau. Sáng ra tức tốc mua đồ chạy đến đây, là vì lo lắng Á Lệ vận động quá sức không thể đến buổi lễ thời trang được.. Nhìn sắc mặt Á Lệ tươi tắn hẳn, trợ lý mừng thay giúp cô chuẩn bị đồ cần thiết cho buổi lễ.



Chuẩn bị chỉnh chu, Á Lệ đứng trước gương nhìn ngắm cơ thể mình. Ba vòng hoàn hảo không thể chê được, đừng nói đến tuối vì cô trẻ hơn so với tuối rất nhiều.

"Chị ba mươi hai mà nhìn cứ như hai mươi ba, em mà là con trai sẽ mê chị như điếu đổ cho mà coi."

Á Lệ nghe lời nịnh nọt của cô trợ lý bật cười, búng nhẹ vào trán cô nàng một cái.

"Em chỉ được cái nịnh nọt, mau đi gọi xe không trễ bây giờ."

Á Lệ không nhắc chắc cô bị cái nhan sắc này mê hoặc quên cả gọi xe mất. Cô trợ lý nhanh chân gọi xe cho Á Lệ, trước khi đi còn dặn dò cô phải ăn sáng rồi mới yên tâm mà đi.

Suốt cả buổi tối khóc sưng mắt, sáng ra Khiết Tâm vội vàng vơ lấy điện thoại xem tin nhắn. Vậy mà trống trơn,

Khiết Tâm quên mất mình đã chặn người ta rồi sao mà nhận tin nhắn.

Tiểu Nhu chạy lên gọi cô chủ dậy ăn sáng, nhận lại là tiếng thở dài.

"Tôi không đói, mọi người ăn trước đi."

"Cô chủ, bà chủ bảo hôm nay có việc gấp kêu cô phải xuống ngay không chần chừ. Cô mà không xuống bà chủ mắng em chết."

"Mắng cô chứ mắng tôi đâu kêu ca cái gì."

Khiết Tâm lấy gối bịt chặt tai, nói một lời rồi quay đi sang bên khác. Cô muốn mình chết đói luôn đỡ khỏi nghĩ nhiều, nghĩ đến anh cô chăng biết phải làm sao. Giờ thành con rùa rụt cổ còn hơn, khỏi phải nghĩ nhiều, đau đầu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.