Gia Huy trở về nhà trong bộ dạng người không ra người, ma không ra ma. Đi suốt một đêm không thèm về nhà, báo hại bà già phải ngủ ở ghế sofa chờ cổng.
Vừa thấy con trai đi vào, bà Đàm tay cầm sẵn cái chối phi ra rơi xuống ngay chân Gia Huy, kèm một tiếng quát lớn.
"Sao không đi luôn đi, về làm cái gì?"
Gia Huy không hiểu cớ sao mẹ lại giận dữ như vậy, đến khi nhìn hai quầng thâm dưới mắt bà mới hiểu ra lý do.
Bình thường mẹ anh chăm sóc nhan sắc kỹ lắm, hiếm khi mới thấy xuất hiện trước mắt anh với bộ dạng này.
Bà Đàm tiếp tục càu nhàu: "Từ mai không đi kiếm vợ đừng có vào nhà."
Đây là sự nhân nhượng cuối cùng của bà với con trai. Nếu không phải cái gia đình này có độc nhất một thằng con, bà không phải khổ như thế.
Rời khỏi nhà, Gia Huy không biết nên đi đâu về đâu. Anh tản bộ trên con đường lớn, đưa mắt nhìn cảnh vật.
"Lâu rồi mới thấy cảnh đẹp như vậy."
Kể từ lần đó, Gia Huy chưa bao giờ yên tĩnh ngắm cảnh vật như lúc này. Bây giờ anh cảm thấy thật bình yên, nếu như mỗi ngày được ngắm phố xá như này chắc sẽ vui lắm.
Bất giác Gia Huy nhớ đến lời Khúc Mặc nói tối hôm qua, không tự chủ được mà suy nghĩ. Hình như anh đã bỏ lõ quá nhiều điều rồi thì phải, bỏ lỡ những điều đáng lẽ ra mình đã nhận được từ lâu rồi.
Gia Huy bắt một chiếc taxi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3676851/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.