Rời khỏi phòng hiệu trưởng đã là nửa tiếng sau, lúc đầu bước vào bộ dạng Khiết Tâm còn rất yêu đời. Không thứ gì có thể dập tắt sự yêu đời của cô, vậy mà lúc bước ra lại tơi tả như vừa đánh trận xong.
Bạc Ngôn chưa rời đi đứng dựa lưng cạnh tường chờ đợi, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn xem. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã ăn một cái cốc đau thấu trời. Bạc Ngôn tay ôm đầu đối diện với dáng vẻ không thể tàn tạ hơn của chị gái, cậu bé mếu máo.
"Sao chị nhẫn tâm thế có biết.."
Người chị nào đó chẳng quan tâm em trai có đau hay không, trực tiếp chặn họng em trai, chửi khẽ một câu: "Đồ em đáng chết."
"Chị làm sao thế? Bày cách cho chị đến thế còn đòi làm mặt lạnh với em."
Bạc Ngôn không cam lòng bĩu môi nói, thấy tay chị gái giơ lên cậu liền biết chị muốn làm gì liền nhảy ra sau tránh một đong.
"Bày trò cái con khỉ, thấy tao vui không, chắc vui."
Khiết Tâm chỉ vào mặt mình hỏi, cô cảm nhận được rõ ngọn lửa cháy hùn hụt trong lòng, càng lúc càng cháy to. Cô chỉ hận không thể đem nó đánh một trận cho đỡ ghét, nhưng ai dám động vào nó..
Còn chẳng phải ông ba nào đó thương con trai tận trời, cho dù nó có đốt nhà bà cũng quan tâm sao. Chỉ có con gái như cô mới bị cho ra dìa.
Chẳng may may quan tâm đến thằng em, Khiết Tâm bận nhớ đến lời anh nói. Âm thanh đó vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3675459/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.