Khiết Tâm chưa nghỉ ngơi gì hết đã bị mẹ lôi lên phòng nói chuyện, bà nói không kịp để cô thở và nuốt trôi tin tức. Còn hỏi cùng một lúc ba đến năm câu, cô đâu phải con robot biết đi.
"Mẹ à, con đang mệt lắm mà mẹ hỏi cũng nên để con nói một câu chứ? Con còn chưa nói mẹ cứ quát sang sảng vào mặt con vậy sao kịp nghe đây."
Cô nàng kể lể đủ điều, nói bà thế này bà thế kia nhưng chẳng đả động đến sự quan tâm của Thẩm Ninh Kỳ dành cho con gái lúc này.
"Khiết Tâm, con nói ngay cho mẹ biết ở đó có ai bắt nạt con không. Hay có ai bày trò gì chọc tức, khiến con.."
"Mẹ mẹ.. mẹ biết con là ai không, chạm vào ai cũng được chỉ riêng chạm vào Khiết Tâm con thì không. Mẹ nghĩ họ có thể sống tốt nếu lỡ động đến con sao, mẹ cả tin quá vậy."
"Còn chẳng phải vậy, mấy nay bà bạn của mẹ đều nói con ở bên đấy thế này thế kia. Ai biết được con thế nào, người ngày ngày to tiếng như con thế mà hai năm không một tin tức. Có cho vàng mẹ cũng không tin con lại ngoan ngoãn đến mức đấy."
Con bà đẻ sao bà có thể không biết được, bà còn biết rõ cô hơn cả cô biết về chính mình. Riêng cái tính suốt ngày leo lên đầu nhảy lên cổ này của con gái, Thẩm Ninh Kỳ sớm đã quen..
Trông sắc mặt cô không mấy tốt, Thẩm Ninh Kỳ đành thỏa hiệp đổi chủ đề khác.
"Rồi rồi, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3675457/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.