Sân bay quốc tế, một cô gái mặc bộ đồ thể thao trắng bước xuống từ khoang hạng nhất. Khuôn mặt không cảm xúc qua lớp kính đen không ai thấy rõ ánh mắt cô lúc này. Biểu cảm như vậy khiến một số người phải e ngại không dám nhìn trực diện.
Họ lén lút quan sát cô, vài người khác lấy điện thoại chụp ảnh cô gái xinh đẹp ở sân bay này..
Điện thoại cô lúc này reo vang, mới hai tiếng trước còn nói lời chia tay. Bây giờ đã nhớ cô đến nỗi phải gọi điện nghe giọng nhau mới đỡ nhớ sao.
"Cậu hạ cánh chưa?"
"Nhớ đến không thể nhịn được phải gọi điện thế này à?" Khiết Tâm cười thầm, cách một màn hình điện thoại cô vẫn rõ khuôn mặt Hà Thư đang méo mó vì lời châm chọc.
"Cậu bớt tự luyến đi, ai đời thèm nhớ cậu." Hà Thư nói xong liền cúp máy, đúng là cô không nỡ xa Khiết Tâm. Ai biết được rằng bây giờ lòng cô đau như cắt, còn tận nửa năm nữa cô mới kết thúc chương trình học.
"Hà Thư, đi chơi không? Khiết Tâm hạ cánh rồi còn lo gì nữa, cậu ấy đâu phải đứa trẻ lên ba."
Trong lòng Hà Thư rõ nhất, cô chẳng nói nhiều đi theo bạn học đến các địa điểm chơi gần đây. Tâm tư vẫn treo ngược cành cây, nhớ lời Khiết Tâm nói trước lúc đi, cô nhịn không được làu bàu.
"Chỉ được cái nói khích, tớ đây mới không thèm trở về đó."
...
Khiết Tâm đặt taxi từ trước, lúc ra cổng đã thấy chiếc taxi đứng đó chờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3675456/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.