- Con không muốn.... không muốn, con không dám nữa, con không về phòng nữa đâu... Không về nữa đâu...
Trần Ngọc Tâm kinh hoàng thét lên.
- Người đâu, đưa con bé về phòng. Nếu không chịu thì đừng ở lại Đan gia nữa!
Trần Hải Minh tức giận mà quát lớn.
Nghe vậy, Trần Ngọc Tâm quả nhiên đã ngoan ngoãn hơn nhiều, thần trí đã hồi phục không ít.
Không ở trong Đan gia thì ở đâu?
Cô ta mới không muốn rời khỏi Đan gia.
Đan gia, người hầu kẻ hạ thành đàn,ăn sung mặc sướng, tất cả mọi thứ đều là thượng hạng.
Cô ta sao đành lòng rời khỏi chốn phồn hoa nhung lụa này được chứ?
Trần Hải Minh thấy cô ta tỉnh táo hơn nhiều thì nói tiếp:
- Vậy thì nhanh về phòng đi!
Trần Ngọc Minh hết cách, dù cho trong lòng đang vô cùng sợ hãi thì vẫn phải nghe lời mà ngoan ngoãn bước về phòng, bằng không sẽ bị tống cổ ra ngoài, vậy mới thật sự là đáng sợ.
Khi Đan Nghi quay lại, thần sắc Trần Hải Minh rất rất không hài lòng.
- Ba,Ngọc Tâm không sao chứ?
Đan Nghi cố ý hỏi vậy, thực chất cô đã sớm nhìn thấy Trần Ngọc Tâm bị người hầu đưa về phòng rồi.
- Ờ, không sao rồi! Con bé chỉ là gặp phải ác mộng thôi.
Trần Hải Minh vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đan Nghi gật gật đầu:
- Vậy thì tốt. Con đã nói rồi mà, nhà chúng ta trước giờ thanh tịnh, sao có thể có ma quỷ gì được chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110625/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.