Những điều này đều là những cảm ngộ và cũng là những đúc kết của Vân lão gia tử trong cả một đời tiếp xúc, giám định những món đồ châu báu, là sự bổ sung cho nội dung mà người xưa đã ghi chép lại trong cuốn sách này.
Cả đời ông đã gắn bó với ngành trang sức đá quý, kinh nghiệm phong phú, mỗi cảm ngộ mà ông ghi lại ở đây đều là những bài học quý giá cho người đời sau.
Vân Vy như như người đói khát giữa sa mạc gặp được nguồn nước ngọt quý giá mà đọc ngấu nghiến cả cuốn sách này,bổ sung vào tâm trí không ít những kiến thức quý giá, có ích cho việc cô đã quyết định đeo đuổi trong tương lai.
Cô xem qua đại khái một lượt cuốn sách,rồi mới cất gọn cuốn sách cổ vào trong y phục của mình.
Nhưng, thật ra những món đồ này, chưa chắc Trần Hải Minh và Trần Mỹ Tâm đã thèm để ý đến.
Ví như Trần Hải Minh, nếu ông ta mà cần sách cổ, thì sớm đã vào phòng ông ngoại mà lấy hết rồi.
Đối với Trần Hải Minh và Trần Mỹ Tâm, những món đồ này đều chẳng mấy quan trọng, thứ họ cần thì đơn giản hơn rất nhiều,ví như cổ phần và quyền lực của Vân gia, chứ họ không quan tâm mấy thứ phải động não như này.
Nhưng Vân Vy vừa hay lại hoàn toàn tương phản với bọn họ,thứ cô cần cô muốn là kiến thức, là trí tuệ vô cùng vô tận, những thứ này được lưu giữ trong trí não của cô, chẳng ai có thể tranh cướp được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110627/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.