Nghe cách mà Trần Ngọc Tâm nói, chiếc nhẫn này có vẻ như không phải do Đan lão gia tặng, mà là tự cô ta lấy trộm... vậy nên giờ mới sợ hãi đến mức này mà.
Trần Ngọc Tâm hướng ra phía khung cửa sổ mà dập đầu xin tha tội:
- Từ giờ về sau cháu....cháu nhất định không tùy tiện lấy bất cứ thứ đồ gì nữa, không... không lấy bất kì món đồ gì của...của ông nữa! Xin ông, cầu xin ông hãy tha cho cháu, hãy tha cho cháu!
Cô ta đã tháo chiếc nhật xuống khỏi bàn tay, đặt trên sàn nhà.
Đan Nghi bước lên trước cầm chiếc nhẫn ngọc lên, hỏi cô ta:
- Không phải cô nói là chiếc nhẫn này là do ông ngoại tôi tặng cô sao?
- Không phải, không phải, là tôi tự ý lấy đấy...
Trần Ngọc Tâm lúc này đâu còn gan mà nói dối,ngay cả trước mặt bao người như này thì cũng không còn dám bịa chuyện, đặt điều nữa.
- Cháu không nên tùy tiện lấy đồ của lão gia tử,lão gia tử xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi... tha cho tôi...a....a tha cho tôi....
- Thôi nào, Ngọc Tâm, chú nghĩ là do tối qua cháu ngủ không ngon giấc, vừa xong lại uống vài chén rượu nữa nên mới tưởng tượng ra ma ra quỷ. Lấy đâu ra thần ra quỷ chứ?
Trần Hải Minh thật sự phẫn nộ vì sự vô dụng của cô " Cháu gái " này.
Mọi người đưa mắt nhìn quanh thư phòng, đèn điện sáng chưng, có gian phòng được bày trí theo phong cách cổ sắc cổ hương ,phía ngoài và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110621/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.