Vù....ù...ù...
Vù....ù...
Từng cơn gió lạnh lùa vào, thổi qua phía sau lưng Trần Ngọc Tâm .
Cô ả kinh hoàng quay nhìn ra phía khung cửa sổ, phía sau bức rèm, không thấy bất cứ thứ gì khác lạ, nhưng bỗng chiếc nhẫn ngọc trên tay cô ta thoáng tỏa ra chút ánh sáng màu xanh lá cây, thứ ánh sáng xanh lét trong gian phòng tĩnh mịch, tối om như mực, nhất là khi trong lòng đang có quỷ, mọi thứ thật sự rất là đáng sợ.
- A.....!
Trần Ngọc Tâm gào lên ầm ĩ.
Trong gian phòng tối om, những đốm sáng xanh lá cây xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn, lập lòe lập lòe...
Hình bóng già yếu, còm cõi của Đan lão gia hiển hiện dần ra trong những thứ sáng xanh đó...
- A....Lão gia tử, đừng... xin đừng...a...a...
Trần Ngọc Tâm gào thét, khóc lóc..
- Không phải tôi cố tình nói dối đâu, ông đừng đến tìm tôi nữa !
Trần Ngọc Tâm chỉ thấy quanh cổ mình lạnh toát, tựa như có thứ gì đó chạm vào da thịt cô ta vậy, nói đúng hơn là đang bóp chặt cổ cô ta vậy...
- Cứu tôi, cứu...cứu...tôi...
Trần Ngọc Tâm đập huỳnh huỵch vào cửa, tiếng gào khóc đau đớn, hơi khàn đặc...
Không gian kì quái trong gian phòng khiến Trần Ngọc Tâm gào thét thất thanh.
Tiếng đập cửa rất mạnh, tiếng cô ta kêu khóc mỗi lúc một lớn.
Dưới lầu, Trần Hải Minh, đám khách mời cũng đã nghe thấy tiếng động lạ và tiếng hét lớn của Trần Ngọc Tâm.
Trần Hải Minh bật dậy, lao lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110619/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.