Dì Dương bước vào, hàng lông mày không khỏi nhíu lại:
-Đại tiểu thư, tôi nghe nói tiên sinh đã đưa cả con gái của vị ân nhân cứu mạng về đây rồi,đã ở lại luôn trong nhà này nữa. Báo ân là báo ân, nhưng sao có thể không nói qua với đại tiểu thư như này được chứ?
- Ba đã nói với cháu rồi ạ!
Đan Nghi cười cười.
- Vậy sao?
Dì Dương cười.
- Đai tiểu thư tròn 18 tuổi rồi, trong nhà có việc gì thì cũng nên thông qua tiểu thư trước.
- Vâng!
Đan Nghi khẽ gật đầu.
Dì Dương thần sắc đầy long trọng:
- Đại tiểu thư,không phải dì xem thường những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình bình thường đâu... Nhưng mà từ nhỏ họ đã sống trong một môi trường hoàn toàn khác, nên thói quen, nếp sống chắc chắn cũng sẽ khác... đại tiểu thư nếu không thích thì cũng đừng làm khó bản thân mình nhé!
Đan Nghi gật gật đầu.
- Vâng. Cháu hiểu!
Tạm thời, Đan Nghi cũng chưa biết rõ dì Dương thật lòng hay chỉ giả tốt với mình, hay là tai mắt của ba cô... nên có những điều cô chỉ có thể đơn giản đối đáp.
- Đến giờ cơm tối rồi, xuống nhà thôi tiểu thư!
Dì Dương giục Đan Nghi.
Đan Nghi từ trên lầu bước xuống, Trần Hải Minh và Trần Ngọc Tâm đã ngồi yên vị trước bàn ăn.
- Nhanh ngồi xuống ăn cơm thôi!
Trần Hải Minh gọi Đan Nghi.
Trên bàn ăn, món ăn ưa thích của Đan Nghi và Trần Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110535/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.