Vốn dĩ, Trần Ngọc Tâm ra ám thị để mong Đan Nghi sẽ tặng cho mình một đôi hoa tai kim cương.
Nhưng, mặc kệ cho cô ta ra ám thị như nào thì Đan Nghi cũng nghe không ra, cô ta sốt ruột vô cùng, ví như là một nam sinh nào đó đeo đuổi cô ta thì sớm đã nghe ra ám thị đó rồi.
Con nhỏ Đan Nghi này đứng là cái thứ ngu ngơ!
Trần Ngọc Tâm định nói thẳng ra luôn ý của mình, nào ngờ lại bị Đan Nghi dùng một câu nói như này mà chặn lại.
Trần Ngọc Tâm chỉ đành ngậm miệng, ả cười mà rằng:
- Mẹ em luôn dạy bảo em là phải tự lực cánh sinh, thế nên kể cả chị có tặng em những thứ trang sức này thì em cũng không thể nào nhận được!
- Vậy à? Vậy thì chị cũng không dám tặng gì cho em nữa.
Đan Nghi tiếp tục:
- Vừa xong, chị còn định tặng em đôi hoa tai đeo tạm cơ...
- Thật không ạ?
Đôi mắt Trần Ngọc Tâm sáng rực lên...
- Đó là cách làm của kẻ phàm phu tục tử.
Đan Nghi long trọng nói.
- Chị sao có thể dùng những thứ ấy mà làm vấy bẩn em được!
Trần Ngọc Tâm thất vọng vô bờ , đều trách Đan Nghi là kẻ không thấu tình đạt lí, lại trách bản thân mình vừa xong đã quá nóng vội.
- Thế này đi. Chị sẽ tặng em một thứ này, coi như là quà gặp mặt.
Vấn đề hình thức , cô vẫn cần làm cho vẹn toàn.
- Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110533/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.