Nụ cười trên môi Trần Ngọc Tâm mỗi lúc một cứng đờ .
- Chị, trên đời này vẫn còn bao đứa trẻ nghèo khổ đáng thương... chị mua bao thứ đồ đắt tiền thế này mà trong lòng không thấy rất phí phạm sao?
Trần Ngọc Tâm cất tiếng hỏi để che giấu đi cái sự đố kị trong lòng....nói những lời đạo đức, giả tạo....
Đan Nghi lướt nhìn cô ta, cười mà rằng:
- Đó đều là tiền do ba mẹ và ông ngoại chị kiếm ra,là mọi người chủ động đưa cho chị tiêu sài đấy chứ?
- Thế chị có từng nghĩ đến những đứa trẻ nghèo khó kia chưa?
Trần Ngọc Tâm tiếp tục thuyết giáo.
- Em có biết đến tổ chức từ thiện dưới tên mẹ chị, hàng năm đều quyên góp bao nhiêu tiền cho trẻ em nghèo không?
Đan Nghi hỏi vặn lại.....
Trần Ngọc Tâm lắc đầu, nhìn Đan Nghi.
- Ít nhất là 5000 vạn ( 1750 tỷ).
Đan Nghi nói.
Nghe thấy con số này, trái tim Trần Ngọc Tâm không khỏi run bắn lên, 5000 vạn, đó là một khoản quá quá lớn....
- Cứ vậy mà quyên góp từ thiện hết ư?
Trần Ngọc Tâm không khỏi xót của...
- Đây không phải là giúp đỡ người khác ư, chẳng nhẽ lại còn đợi người ta báo đáp lại nữa sao?
Đan Nghi nhìn chằm chằm về phía Trần Ngọc Tâm.
- Chẳng phải vừa xong em cũng bảo, khi tiêu tiền thì phải nghĩ đến những người nghèo khổ xung quanh mình đấy sao?
Trần Ngọc Tâm bị Đan Nghi nói cho cứng họng, cắn môi, cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110531/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.