Cố Hữu không xác định có phải mình nhìn thấy người kia không, hắn nhanh chóng đuổi theo bóng người đang đi về phía thang máy.
Phía trước có một khúc ngoặt, Cố Hữu không hề do dự bước nhanh hơn, nhưng cũng ngay tại lúc hắn đuổi tới khúc ngoặt đó thì bóng người kia đã không thấy nữa rồi.
Cố Hữu đứng ở giữa đám đông, ngẩn người.
Vừa rồi, không thể nào là hắn nhìn lầm được.
“Cố Hữu, rốt cuộc anh đang nhìn gì vậy?” Phó Quân Nhã vất vả lắm mới đuổi kịp được, thở hổn hển.
Cố Hữu giật mình, sau khi nhìn lại đám người lần nữa, hắn lắc đầu: “Không có gì”.
Lại một lần nữa đi về phía thang máy, chờ thang máy, sau đó đi tới chỗ lão trung y quanh năm kê đơn cho Cố lão gia để kê đơn thuốc.
Thế nhưng, Cố Hữu không biết rằng, lúc hắn quay lưng đi thì bóng người kia lại xuất hiện ở một khúc ngoặt khác. Lúc ánh mắt người đó rơi vào bóng lưng của Cố Hữu thì có hơi khựng lại, sau đó nhanh chân rời khỏi.
Phó Quân Nhã nhìn dòng người đi lại tấp nập, sau khi phát hiện không có người nào đặc biệt, cô có hơi nghi hoặc nhìn Cố Hữu. Đột nhiên, cô giật mình, vừa rồi biểu cảm của anh có chút kinh ngạc, giống như là anh gặp được Phó An Nhiên vậy.
Thế nhưng Phó An Nhiên sao có thể trở về chứ? Cô ta mất tích đã bao lâu rồi, hơn nữa lúc ở Phó gia thì những người trong nhà đều rất ít nhắc tới cô ấy.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987965/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.