Trời cũng bắt đầu tối.
Phó lão gia đang nằm trên chiếc ghế dài ở hậu hoa viên, chiếc ghế dài đung đưa, hai tay ông đặt lên bụng, vẻ mặt thư thái, hai mắt khép nhẹ, nhìn như đang ngủ.
Đột nhiên, hai chân ông cảm thấy hơi nặng, Phó lão gia mở mắt nhìn trên chân mình là một tấm chăn lông màu nâu mềm mại.
Thấy Phó lão gia tỉnh giấc, Khúc Tuệ Tuệ cúi vẫn cúi người, hai tay còn chưa thu lại, lập tức ngại ngùng cười.
“Lão gia tỉnh rồi à?’
Phó lão gia ngồi dậy, chỉ là ông không cho cô mang tấm chăn đi.
“Hôm nay về sớm vậy à?” Phó lão gia lãnh đạm nhìn Khúc Tuệ Tuệ, giọng nói yêu thương.
Khúc Tuệ Tuệ nhắc chiếc ghế đẩu đến gần Phó lão gia rồi ngồi xuống.
“Hôm nay bên phía bộ đội không có việc gì, nên về sớm một chút.”
Phó lão gia gật đầu: “Tiểu cô nương cần một công việc ổn định, chỉ cần làm tốt việc của mình là tốt lắm rồi.”
Khúc Tuệ Tuệ hơi sững sờ, sau đó liền bật cười: “Vâng, Tuệ Tuệ biết rồi ạ.”
“Con là đứa trẻ ngoan.” Sau khi Phó lão gia nói xong câu này liền thở dài một hơi: “Chỉ là đứa trẻ nhà ta không có phúc đó.”
Một câu nói mà Phó lão gia đã thể hiện rõ thái độ của mình.
Sắc mặt Khúc Tuệ Tuệ trở nên trắng đi, cô khẽ cắn môi và không nói gì.
“Tâm tư của con, ông già như ta sao có thể không nhìn ra chứ? Đến cả nha đầu Quân Nhã cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987964/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.