Chiếc gối và chăn bông trên tay Hứa Vi bị Bạch Kình Dục giật lấy.
Người đàn ông khốn kiếp không biết học ở đâu bản lĩnh kìm hãm, cô muốn đẩy ra, nhưng cô không mạnh bằng anh.
Bạch Kình Dục dễ dàng nhấc hai tay cô đặt lên trên đầu, siết chặt hai tay, trán hai người áp sát vào nhau.
Ngũ quan thâm trầm đột nhiên trở nên rõ ràng trước mặt, làm cho Hứa Vi cảm thấy không quen, đành phải tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh.
Giọng nói giễu cợt của người đàn ông vang lên.
"Bình thường không phải chơi rất hoang dã sao? Lúc này sao lại trở nên ngây thơ rồi."
Hứa Vi trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
"Anh đừng hòng dùng phép khích tướng với tôi."
Vẻ mặt giận dữ, nhưng đôi tai đỏ bừng dường như đã phản bội cô.
Bạch Kình Dục mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rơi vào đôi môi đỏ tươi kia, giống như đóa hoa anh đào chờ người hái, toát ra vẻ quyến rũ mê người.
Người phụ nữ này quả nhiên có khuôn mặt thiên thần, thanh tú như búp bê, công thêm dáng người uyển chuyển có chút quyến rũ, chỉ cần đôi mắt đẹp của cô nhẹ nhàng lướt qua, ngón tay nhẹ câu lên, cô có thể câu mất hồn một người đàn ông.
Anh nhớ lại những gì đã trải qua đêm tân hôn hôm đó, cổ họng có chút khô khốc, không nhịn được liếm khóe miệng.
Một lúc lâu sau, yết hầu của anh khẽ lăn, đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở.
"Có ai đã từng nói rằng trông cô rất giống Tô Đát Kỷ chưa? Chẳng khác nào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-anh-dang-dua-voi-lua/455220/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.