Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt của Hứa Vi giống như gặp phải quỷ, Trần Minh Châu mím môi cười hớn hở nói: “Được rồi được rồi, vừa kết hôn liền sến súa như vậy, hai đứa thật sự là…trước mặt mẹ mà cũng không biết xấu hổ, sau này nếu như có người ngoài phải bớt bớt lại mới được, bằng không sẽ khiến người ta cười chê đấy.”
Bạch Kình Dục cười mỉm khoác tay lên vai Hứa Vi đưa vợ yêu của mình vào nhà bếp.
Hiện giờ cô rất chắc chắn rằng Bạch Kình Dục cố ý làm cô buồn nôn.
Vừa vào nhà bếp, rời xa khỏi tầm mắt của Trần Minh Châu Hứa Vi liền chán ghét hất cánh tay trên vai ra: “Anh muốn làm cái gì?”
“Kết hôn rồi cần phải quay về nhà mẹ để thăm hỏi, có phải cô đã quên mất chuyện này không?”
“Anh với tôi lại không phải là vợ chồng thật, hà cớ gì mà anh phải giúp tôi suy nghĩ chu đáo như vậy?”
“Y tá chăm sóc báo cáo tình hình với tôi, nói trắng ra là sau khi chúng ta đăng ký kết hôn thì tâm trạng mẹ rất xấu, ăn không nỗi cơm, có xu hướng lo lắng.”
Hứa Vi cau mày có chút không tin. Nhưng Bạch Kình Dục là bác sĩ điều trị chính của Trần Minh Châu, cô biết anh tính tình của anh, dù có cặn bã như thế nào thì cũng sẽ không lấy tình hình sức khỏe của bệnh nhân ra mà nói dối hoặc nói đùa.
Người đàn ông lấy thức ăn trong tủ lạnh ra đưa vào lò vi sóng hâm nóng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Tôi đã đọc báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây của bà ấy, tình trạng phục hồi sau cuộc phẩu thuật rất miễn cưỡng, nếu như không chăm sóc ổn thỏa thì sẽ mắc bệnh trầm cảm và chứng lo lắng, rất dễ gây ra tổn thương nặng cho não bộ.”
Hứa Vi im lặng nhiều giây, trong lòng có chút hổ thẹn, hai năm trước cô đã mượn tiền của Bạch Chí Nghị để cho Trần Minh Châu trị bệnh, Trần Minh Châu hoàn toàn không biết gì về hợp đồng hôn nhân này.
Trần Minh Châu đã từng nghi ngờ tại sao nhà họ Bạch lại đối tốt với mẹ con họ như vậy?
Hứa Vi che giấu rất tốt, nói rằng mình và Bạch Kình Dục đôi bên cùng yêu thương nhau và Bạch Chí Nghị nhìn trúng tài năng của cô nên để cô tiếp quản công ty.
Cô không muốn để Trần Minh Châu cảm thấy mình bán con gái, nhưng bà cũng không phải đồ ngốc, có thể từ trong một vài manh mối và nhìn ra điều không bình thường, đặc biệt là sau khi Hứa Vi kết hôn với Bạch Kình Dục, lại rất ít khi con gái đưa chồng về nhà ngoại càng khiến bà nhận ra sự khác thường.
Vốn dĩ sức khỏe phục hồi không quá tốt, nếu như ngay lúc này lại suy nghĩ lung tung thì tỉ lệ mắc bệnh trầm cảm và chứng lo âu rất cao: “Vậy tôi nên phối hợp như thế nào đây?”
Giọng điệu của Hứa Vi trở nên thành khẩn hơn rất nhiều.
Về mặt này cô vô cùng tin tưởng vào năng lực của Bạch Kình Dục.
Ting…
Bạch Kình Dục mở lò vi sóng mang thức ăn được hâm nóng bưng ra đặt xuống, mỉm cười nhìn vào mắt Hứa Vi trong mấy giây sau đó từ từ cúi người xuống, một âm thanh thấp trầm từ tính quanh quẩn bên tai cô.
“Trong tình huống như thế này lẽ nào cô không nên tự mình thỉnh cầu tôi phối hợp sao? Vợ yêu bé nhỏ?”
Hơi nóng phả vào thái dương của cô khiến cho Hứa Vi tê dại nột lúc. Bạch Kình Dục nhìn thấy tai cô đột nhiên ửng đỏ lên nên hài lòng đứng thẳng dậy, và trở về với bộ dang cười mỉm dưới cái nhìn giận dữ của Hứa Vi, rồi mang thức ăn ra khỏi nhà bếp.
“Nhanh ra ăn cơm đi người yêu bé nhỏ”
Hứa Vi nghe anh gọi biệt danh như vậy thật sự muốn nôn ra.
Không biết làm thế nào, cô không thể để lộ ra trước mặt Trần Minh Châu được, vậy nên chỉ đành phối hợp với Bạch Kình Dục, trong thời gian ăn cơm lại còn phải sắm vai một người vợ mới với dáng vẻ hạnh phúc dạt dào.
“Vợ yêu bé nhỏ, dạo gần đây sức khỏe em không tốt, ăn nhiều rau chân vịt một chút”
Lời này nghe rất quen thuộc, rõ ràng là đang trả đũa lại câu nói mà hôm nay cô nói rau hẹ bổ thận.
Hứa Vi lại còn miễn cưỡng cười nói: “Cám ơn chồng.”
Ai đó còn được nước làm tới, dùng đôi đũa gắp thức ăn đưa vào miệng: “Nào, há miệng ra, anh đút cho em.”
“…”
Trần Minh Châu ngồi bên cạnh nhìn thấy bọn họ tương tác với nhau thân mật như vậy nên cười không khép được miệng.
Nếu như không phải ngày nào cũng tận mắt nhìn thấy đủ loại các em gái của Bạch Kình Dục thì suýt chút nữa Hứa Vi tin rằng người đàn ông này đã hoàn lương rồi.
Cạm bẫy ấm áp của lãng tử tuyệt đối không được nhảy vào, diễn kịch mà thôi, không phải sự thật, đừng bị cuốn theo lời nói và hành động của anh ta.
Ăn xong cơm, Hứa Vi chuẩn bị đi về, ai biết được bên ngoài đang mưa lớn.
Trần Minh Châu nhân cơ hội đề nghị: “Hay là hai con ở lại đây một đêm đi.”
Hứa Vi đang phiền não không biết làm thế nào để tìm cớ từ chối nhưng Bạch Kình Dục lại hiếu thảo chu đáo gật đầu: “Được, vậy đêm nay làm phiền mẹ rồi.”
“…”
Chung cư cho người già có hai phòng ngủ một phòng khách, dĩ nhiên Trần Minh Châu để phòng ngủ còn lại dành cho Hứa Vi và Bạch Kình Dục.
Hứa Vi hoàn toàn không có dự định ở một mình với ông chồng hờ này. Đợi sau khi mẹ đi vào phòng ngủ chính thì cô liền cầm chăn và gối nói với Bạch Kình Dục: “Tôi ra phòng khách ngủ, sáng ngày mai anh đừng nói với mẹ”
Nói xong, Hứa Vi vừa muốn quay lưng đi đâu biết rằng Bạch Kình Dục còn hành động nhanh hơn cô giành đóng cửa lại rồi đứng chắn đường đi.
Chỉ thấy anh một tay nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi của mình, khóe miệng khẽ cong lên, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy nụ cười đắc ý: “Bây giờ là lúc cô nên phối hợp rồi.”
“Vợ, yêu , bé, nhỏ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.