Editor: Tuna
Phong Kiêu:
“ Em không thích mẹ mình sao?”
“ Sao có thể a! Cho dù không thích bản thân cũng sẽ không bao giờ ghét mẹ.!”
Phong Kiêu buông đũa xuống:
“ Cháu dâu, nếu tôi nhớ không lầm thì Đường Hoa chỉ là mẹ kế của em? Như vậy, mẹ ruột em ở đâu?”
“ Bà ấy hả, là một bà già xấu xí!”
“ A, thì ra là em được di truyền từ mẹ.”
An Mộc:.....Cái này có ý gì đây? Cô mà xấu như bà lão sao?!
“ Rõ ràng là anh lớn hơn tôi mười tuổi! Anh không xấu nhưng tính ra cũng đã già rồi đi?”
“ Em nói cái gì?”
Thanh âm của người đàn ông đột nhiên thấp xuống.
An Mộc lập tức tự mắng mình, ai da, tại sao lại đem ý nghĩ trong lòng nói ra chứ?!
“ A, ha ha, chú út, tôi không có nói gì hết!”
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng:
“ Mẹ em đang làm gì?”
“ Bà ấy....bán đồ ăn. Ba tôi trước kia chỉ là chỗ làm ăn buôn bán nhỏ, sau đó cưới một người vợ nông thôn, nhưng mà bà ấy quá thô bỉ, anh biết đó, đàn ông mà, có thành tựu một chút là liền ghét bỏ nữ nhân của mình, cho nên ba tôi ly hôn với bà ấy.”
“ Vậy hiện tại bà ấy đang ở đâu?”
“ A, Không chừng là còn ở quê trồng trọt a, sau đó nghe nói là đã gả cho con trai của thôn trưởng, sau đó có gia đình riêng của mình, chắc là đang rất hạnh phúc đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118440/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.