Editor: Quỷ Quỷ
Híp một con mắt, An Mộc thầm xem xét, liền nhìn thấy người đàn ông đang nhìn cô chăm chú, nụ cười trên mặt càng lúc càng rộng hơn, đến mức bả vai cũng run lên.
Anh cười thoải mái như vậy, An Mộc lập tức cảm thấy trái tim đang run lên, hai tay ra sức giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông uy hiếp mở miệng, sau đó cười ghé sát vào tai cô, “Hóa ra cháu dâu đã không thể chờ được rồi?”
Không thể chờ được?
Có mà anh không chờ được ấy!
Cả nhà các người đều như nhau!
Người đàn ông ra vẻ tự hỏi, “Nếu cháu dâu đã ngỏ ý, tôi cũng nên đồng ý thôi.”
An Mộc:…. lời này chẳng phái ý muốn nói chính mình là đồ háo sắc sao?
Anh lại ghé sát tai cô, “Cháu dâu, tôi đã cứu em, vừa muốn hy vọng đêm mai sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý cho em, cho nên, em phải cảm ơn tôi thế nào đây?”
Lại cảm ơn?
Hơn nữa giải quyết nhu cầu sinh lý không phải đã là cảm ơn rồi sao?
“Ôi, cháu dâu, tôi đói.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, vẻ mặt tươi cười, anh đổ người sang bên cạnh, liền buông lỏng vòng tay ôm An Mộc.
“Cho nên?” An Mộc có chút không hiểu ý tứ của người này, chuyển đề tài cũng quá nhanh rồi đấy!
“Ừ, dưới lầu, trong tủ lạnh có mỳ, đi nấu một bát đi.”
An Mộc: …….
Người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Đành vâng lời đứng dậy, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118439/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.