"Đỗ Bách Linh, nhìn anh, có bao nhiêu người từng bóp mặt của em rồi hả?"
"Không nhớ, nhớ không nổi, anh đừng có mà lúc nào cũng hỏi em, em, em cũng có làm sai chuyện gì đâu, anh vậy mà lại hung dữ với em..."
Cung Kinh Mặc phát hiện giọng điệu của mình quả thật hơi hung dữ, liền hạ giọng xuống, "Xin lỗi bé ngoan, không phải anh cố tình hung dữ với em, anh..."
Lời đã đến bên miệng nhưng hắn lại không có nói ra, ở trong mắt người ngoài hắn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, nhiều năm như vậy mắt hắn luôn để cao hơn đầu đã bao giờ trải qua cảm giác ghen tuông? Mãi đến tận khi Đỗ Bách Linh xuất hiện, làm cuộc sống yên tĩnh của hắn thay đổi đến long trời lở đất, khiến hắn tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Đây là lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là yêu, lần đầu tiên muốn đối tốt với một người, lần đầu tiên ghen vì một người, từng việc một đều là vì Đỗ Bách Linh.
Đỗ Bách Linh nghi hoặc mà nhìn hắn, cậu đang không biết mình đã làm khó gì hắn, Cung Kinh Mặc ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu, hắn buông xuống sự kiêu ngạo của chính mình, thừa nhận nói, "Bởi vì anh ghen, anh không thích người khác chạm vào em, cũng không thích em cười với người khác, nếu như có thể, anh hi vọng em chỉ làm nũng với một mình anh, tất cả tâm tình của anh đều vì em mà thay đổi. "
Mặt Đỗ Bách Linh lập tức đỏ lên, "Làm, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-troi-tac-hop/1051843/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.