"Bé ngoan, sắp đến tết rồi, em có dự định gì không?"
Đỗ Bách Linh ngồi ở trên sô pha, miệng nhai khoai chiên, lắc lắc hai chân nhỏ, không quay đầu lại hỏi, "Hả? Cái gì cơ?"
Cung Kinh Mặc cầm chén đã lau khô bỏ vào tủ bát, đi tới cướp đồ ăn vặt trong tay cậu, "Anh hỏi em Tết em định làm gì, về nhà với cha mẹ hay là ở lại đây. "
Đỗ Bách Linh đang ngửa đầu ra cướp khoai chiên với hắn nghe thế liền ngẩn ra, cúi đầu nắm lấy ngón tay của chính mình, "Em, em ở đây thôi. "
Cung Kinh Mặc có chút ngoài ý muốn, "Tại sao?"
Đỗ Bách Linh phủi phủi vụn đồ ăn vặt trên đùi xuống, cố gắng tỏ vẻ không sao nói, "Em không còn người nhà rồi. "
Lòng Cung Kinh Mặc đau nhói một lúc, quả thật là hắn biết một chút về tình huống của Đỗ Bách Linh, nhưng không điều tra sâu về gia đình của cậu, bởi vì hắn cảm thấy làm như vậy là không tôn trọng cậu, nhưng không ngờ tới tình huống là như vậy.
Nhìn thấy cậu đang rất đau lòng nhưng lại cố tỏ ra mình vẫn ổn, Cung Kinh Mặc như bị dao cứa qua, hắn xoa xoa đầu Đỗ Bách Linh, ôm cậu vào trong lòng, "Sau này có anh ở đây rồi, anh sẽ không để cho em chịu khổ nữa đâu. "
Đỗ Bách Linh bị hắn ôm, ngó đầu ra từ trong ngực, ngoan ngoãn hỏi, "Vậy anh sẽ luôn bảo vệ em chứ?"
"Sẽ, anh sẽ bảo vệ em cả đời. "
Đỗ Bách Linh ừ một tiếng, nhẹ nhàng ôm eo hắn.
Cung Kinh Mặc hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-troi-tac-hop/1051844/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.