Cuối tuần, lúc Cung Kinh Mặc đến nhà Đỗ Bách Linh thì phát hiện trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn, liền xách người nào đấy còn đang nằm ườn ra ngủ lên. Đỗ Bách Linh nằm ì trên giường không muốn tỉnh, hạ giọng mềm mại làm nũng với hắn, "Em không muốn rời giường đâu..."
Bình thường Cung Kinh Mặc rất thích kiểu này, Đỗ Bách Linh chỉ cần làm nũng một tí là hắn chả còn cách nào, nhưng lần này không giống như vậy. Hắn hạ giọng nói, "Em không cho anh đến đây anh sẽ không đến nhưng em đã đáp ứng anh thế nào? Phải ăn cơm đầy đủ cơ mà?"
"Em gọi thức ăn ngoài ăn mà. "
"Thức ăn ngoài không lành mạnh, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi?"
Đỗ Bách Linh nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt vô tội, nhìn nhau một lúc cuối cùng vẫn là Cung Kinh Mặc thua trận, "Lần sau không được viện lý do này nữa. "
Cậu cao hứng chưa được vài giây, Cung Kinh Mặc đã đem cả chăn mền của cậu xốc lên ôm như trẻ con, hắn nâng mông cậu bế lên, đi về phía phòng vệ sinh, cậu bất đắc dĩ kẹp chặt eo Cung Kinh Mặc, "Anh làm gì thế hả?"
"Rửa mặt, cơm nước xong đi ra ngoài mua đồ. "
"Em không muốn đi mà. "
"Không muốn đi cũng phải đi. "
Kết quả là Đỗ Bách Linh sau khi ăn xong bữa sáng bị Cung Kinh Mặc cưỡng chế mang theo ra ngoài, đi tới gần siêu thị, vì ngày nghỉ người đến rất nhiều, Cung Kinh Mặc kéo tay cậu, đẩy xe đẩy, thực ra trước đây hắn chưa từng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-troi-tac-hop/1051842/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.