Bến Cảng An Giang, Long Xuyên.
Trên một chiếc tàu đánh cái lớn, có một nhóm người đang trú mưa trong căn nhà nhỏ của tàu, bọn họ đang quay quanh một cô gái, nhìn vào cô gái chỉ có thể thoát lên một từ đó là đẹp, đẹp một cách hoàn mỹ, da trắng như bông bưởi, mái tóc đen mượt, chân mày lá liễu, đôi môi trái son, đôi mắt sắc sảo, dáng người thước tha, đây là Cô út Nguyễn Diễm Châu của chúng ta chứ ai, hôm nay Anh cả của nàng có việc mần ăn ở đây, nhưng gặp rắc rối nên bắt buộc nàng phải đi cùng, trong lúc đang bàn chuyện đột nhiên tim Cô út nhói lên, lúc đầu chỉ nhói nhói thôi một lúc sau nó bắt đầu đau đớn như có ai bóp chặt tim Cô út vậy, làm cho Cậu cả lo lắng, những người làm công cũng bị dọa cho hú hồn.
"Diễm Châu à em ổn chứ?, hay anh cả kêu người đi gọi đốc tờ nhé." Cậu cả lo lắng, nhà chỉ có hai anh em Cô, Cậu thôi, từ nhỏ Cậu cưng em út của mình lắm.
"Không... Không cần đâu anh, em ổn, anh cứ để em ngồi nghĩ xíu là hết thôi." Cô út lắc đầu, nắm chặt nơi tim làm sao mà nó đau thế. Nhưng Cô út nào hay biết rằng người cầm dây tơ hồng với nàng đã gặp nạn không rõ sống chết.
Đúng lúc này có người đàn ông chạy vào "Dạ thưa Cô, Cậu chúng tui mới vớt được một người từ dưới sông lên, trên người, người đó toàn là vết thương chúng tui không dám động mong Cô, Cậu ra xem xét."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-to-ba-nguyet-se-duyen-chay-dang-troi/3110618/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.