Cậu cả đứng bên cạnh, ngạc nhiên đến tròn mắt, từ nhỏ đến lớn Cậu, chưa từng thấy em Út mình dịu dàng đối xử với ai như thế hết, chắc là ảo giác, ảo giác thôi.Đưa mắt nhìn chỗ khác.
Cô út lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, giật mình, vội vàng buông tay, đứng bật dậy nhìn Cậu cả, rồi lại nhìn người nằm trên giường :
"Anh coi kêu ai vô, chăm sóc cô ấy đi, em đi ra ngoài trước." Cô út nói xong bỏ đi một mạch.
"Hả, ơ kìa em" Cậu cả ngơ luôn, đang yên đang lành mà, sao đột nhiên bỏ đi dị kìa. Chạy theo .
Không một ai phát hiện lúc này có hai người đang đứng gần giường nhìn người đang nằm đó, một bà lão và một ông lão.
"Con bé bị thương nặng quá rồi dị có ổn không hả ông." bà lão hỏi.
"Không sao đâu, tui kiểm tra rồi, có thể sống." ông lão đáp.
"Hazzz...khổ thân con bé." bà lão than thở.
"Ừm, tui với bà cũng không tiện can thiệp quá nhiều, chỉ có thể đưa con bé đến đây, mong cho người kết nối tơ hồng của con bé, bảo vệ được nó." ông lão lắc lắc đầu.
"Tui cũng mong là vậy, đây là duyên nợ của bọn nhỏ, chúng ta chỉ có thể giúp đến đây thôi." bà lão gật đầu.
Ông lão như đang suy nghĩ cái gì rồi nói một câu "Chúng ta cũng chỉ được nhờ thôi."
Hai ông bà nhìn nhau rồi biến mất. Đây là ông tơ bà nguyệt, lúc Cô hai thả mình nhảy xuống sông, một lúc sau ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-to-ba-nguyet-se-duyen-chay-dang-troi/3110614/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.